Nhiều người đôi khi cũng chính là một loại gánh nặng, nó sẽ khiến cho chính mình bị cản trở từ nhiều phía và không thể thi triển được.
Lòng người chính là thứ phức tạp, cho dù đến bây giờ hắn đã có được rất nhiều cách để kiềm chế nhưng Lưu Ngọc vẫn chưa chắc chắn sẽ khống chế được hoàn toàn.
Thế nên trong thời khắc mấu chốt của sự việc quan trọng, hắn vẫn dứt khoát chọn đi một mình về phía trước.
Có lẽ, ở sâu nhất trong nội tâm hắn cuối cùng vẫn chỉ tin tưởng chính bản thân mình.
Chính vì cân nhắc đến nhiều mặt, cho nên đám người thân tín như Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên mới được Lưu Ngọc sắp xếp ở lại tông môn quản lý chuyện sản nghiệp.
Lần này hắn ra ngoài, đã nói với bên ngoài rằng hắn đi vân du giải sầu.
Tu vi đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, ra ngoài vân du tìm kiếm cơ duyên Kết Đan cũng là chuyện hết sức bình thường.
Cho nên lý do này của hắn rất khó để khiến cho những tu sĩ khác cảm thấy nghi ngờ.
Ở một mức độ nào đó thì “Tam Nguyên quả” cũng thực sự là cơ duyên Kết Đan của hắn, chẳng qua cơ duyên này không phải cơ duyên bình thường mà thôi.
Pháp lực đã có tiến bộ lớn, pháp phòng ngự “Hộ Thể Diễm Thuẫn” đương nhiên cũng nâng cao lên thẳng tiến.
Hiện tại cho dù là công kích của Linh khí thượng phẩm, Lưu Ngọc đứng yên thì cũng có thể ngăn chặn được một lúc.
Vì thế hắn mới không bố trí trận pháp phòng ngự, mà đỉnh đạc ngồi yên đó hồi phục pháp lực.
Sa mạc cát vàng rộng lớn, từng trận gió cát nổi lên.
Một bóng dáng mặc áo bào đen lẳng lặng ngồi xếp bằng trên cát vàng, tựa như điêu khắc, một hồi lâu cũng không hề thấy có động tĩnh gì.
Trong tâm mắt có thể nhìn thấy được, mấy chục dặm gần đó đều đã bị che phủ bởi cát vàng mênh mông, cơ hội để sinh sống vô cùng thấp.
Nhưng chính vì trong hoàn cảnh ác liệt như thế, còn có vài gốc thực vật lẻ tẻ thích ứng với môi trường hoang mạc, chúng ngoan cường sinh trưởng như là điểm xuyết vào phiến địa đầy cát vàng kia.
Thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy bóng dáng của một vài con bọ cạp cát và rắn cát.
Nhưng dường như là loại áp chế bản chất sinh mạng của sinh vật bậc cao đối với sinh vật cấp thấp đã khiến cho bọn chúng cảm nhận được nguy hiểm.
Bọn chúng đều lựa chọn tránh xa bóng dáng hắc bào đen kia, chứ đừng nói là đến gần tập kích hắn.
Cơn gió lớn thổi bay đi những cát bụi nhỏ bé, cát vàng cứ thế bay mùa đầy trời, lúc sắp rơi vào trên bóng dáng người hắc bào kia thì lại bị một tầng linh quang màu xanh ngăn cản lại.
Trong cát vàng mịt mù khắp trời, hắn lại không vướng bụi trần.
…
…
Sau khi pháp lực đã khôi phục hoàn toàn, Lưu Ngọc lại chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, khôi phục lại tinh lực và tâm thần đã tiêu hao.
Hai canh giờ sau, hắn mới mở mắt ra, cơn mệt mỏi do đi đường mấy ngày liên tiếp đã dần tan biến hẳn.
Hắn tiện tay thu lại tấm bồ đoàn, nhẹ nhàng nhảy lên thuyền Độn Phong, Lưu Ngọc đánh ra vài pháp quyết đơn giản, thuyền Độn Phong lập tức khởi động rồi phóng lên trên trời.
Bởi vì đã cách không còn xa chỗ phường thị Tây Sa nữa cho nên lần này hắn cũng không có tiêu hao pháp lực tăng tốc, chỉ dựa vào Linh Thạch điều khiển pháp khí, duy trì tốc độ thuyền ở mức của tu sĩ Trúc Cơ bình thường.
Ở ngay nơi đó, thuyền Độn Phong đã để lại một hố nhỏ, dưới cát vàng tung bay kia không bao lâu sau chỗ đó đã bị vùi lấp trở lại.
Tất cả các dấu vết đều biến mất không nhìn thấy nữa.
“Dựa vào tốc độ hiện tại, khoảng cách tới phường thị Tây Sa chắc hẳn cũng chỉ cần hai canh giờ nữa.”
“Để ổn thỏa mọi việc vẫn nên thay hình đổi dạng một phen, để tránh khỏi việc bại lộ thân phận.”
Nhìn sa mạc lớn đầy cát vàng dọc đường, Lưu Ngọc khoanh tay nhìn về phía xa, trong lòng thầm suy tư.
Khi trong lòng lóe lên ý niệm này, hắn liền bắt đầu hành động, lấy ra một lọ linh dịch dịch dung đã được điều chế công phu, bôi đều lên trên mặt mình.
“Răng rắc.”
Tiếp sau đó, trong cơ thể truyền đến âm thanh xương cốt di chuyển va chạm nhau, chiều cao đột nhiên tăng cao nửa thước.
Dựa theo lời nói ở kiếp trước chính là, đại hán cao to gần đến hai thước rồi.
“Không tệ.”
Thần thức vừa đảo qua, diện mạo lúc này của bản thân thu vào trong tầm mắt, Lưu Ngọc khẽ gật đầu có chút hài lòng.
Dựa theo trình độ tăng lên, bản lĩnh thay hình đổi dạng của hắn cũng càng ngày càng thông thạo, cho dù là Giang Thu Thủy cực kỳ quen thuộc đứng ở trước mặt cũng rất khó để nhận ra thân phận thực sự của hắn.
Tướng mạo hiện tại của hắn là một đại hán cao gần hai thước, dáng người gầy gò nhưng mạnh mẽ với làn da màu đồng, cực kỳ giống với một minh tinh “tầm thường” nào đó ở kiếp trước.
“Chỉ cần tu vi bớt thể hiện ra một chút, thì sẽ không có sơ hở.”
Trong đầu Lưu Ngọc hiện ra suy nghĩ này, Linh áp khắp người hắn nhanh chóng phát sinh biến hóa, trong nháy mắt từ trình độ Trúc Cơ đỉnh phong rớt xuống Trúc Cơ trung kỳ.
Đúng vậy, lần này hắn không định dùng thân phận vốn có của mình để hành động, hơn nữa còn định sẽ sắm vai một tu luyện thể của Trúc Cơ kỳ.
Thường ngày dùng tu luyện thể để đối địch, đúng lúc có cơ hội để luyện tập kinh nghiệm chiến đấu một phen.
Màn đêm buông xuống, cát vàng vẫn bay lướt qua khắp trời như trước đó, một tia sáng màu đen nhanh chóng phi hành về phía Tây.
Dựa theo thời gian xoay chuyển, khoảng cách đến phường thị Tây Sa cũng càng lúc càng gần.
Tối đêm nay ánh trăng sáng lại biến mất hiếm thấy, khắp nơi bầu trời mờ mịt mà lại yên tĩnh, nhưng ngay tại bên ngoài vẻ tĩnh mịch ấy, trong chỗ tối lại có sát cơ ẩn nấp, đợi đến khi thuyền Độn Phong đi qua một cồn cát lớn nào đó, thì lại có một biến cố bất ngờ xảy ra!