Bốn phương hướng trước sau trái phải của tia sáng màu đen đều xuất hiện bốn đạo Linh áp cấp bậc Trúc Cơ, bốn gã tu sĩ Trúc Cơ điều khiển pháp khí nhanh chóng tiếp cận thuyền Độn Phong nhanh như tia chớp.
Bốn tia sáng này ở thế bao vây, phong kín lại mọi đường lui của thuyền Độn Phong, rõ ràng là người đến kia không phải người lương thiện!
Đối mặt với biến cổ bất ngờ xảy đến này, trong lòng Lưu Ngọc cũng chẳng hề hốt hoảng, hắn lập tức đánh ra vài pháp quyết, khống chế thuyền Độn Phong thay đổi phương hướng định lao ra khỏi vòng vây.
Nhưng hắn vừa động, tia sáng từ bốn phương hướng đó cũng động theo, bao vây chặt chẽ như cũ, chặn lại mọi đường lui.
Đi tiếp về bất kỳ hướng nào cũng nhất định sẽ va chạm với địch tu, chỉ cần vướng vào một chút là sẽ bị bốn gã tu sĩ Trúc Cơ kia bao vây tấn công.
Ác ý dày đặc kia lại chẳng hề che giấu một chút nào!
“Nếu đã như vậy.”
Thấy tình cảnh thế này, sắc mặt Lưu Ngọc bỗng chùng xuống, sát khí trong người cứ dần dần tràn ngập, ngay tức khắc khống chế thuyền Độn Phong đáp xuống trên mặt đất sa mạc.
Mới vừa đến đây hắn chỉ muốn nghe ngóng tin tức, vốn dĩ hắn không muốn có thêm phiền toái, nhưng không ngờ được phiền phức lại chủ động tìm tới cửa.
“Xem ra, vùng đất Tây Sa này, trật tự còn hỗn loạn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta.”
“Có điều, ai là thợ săn, ai là con mồi, còn chưa biết được đâu.”
“Đúng lúc, Thanh Dương Ma Hỏa vẫn còn một khoảng cách nữa để đến cửu chuyển, vẫn còn đang cần có một lô “nhiên liệu” đây.
Đáp thuyền xuống sa mạc, Lưu Ngọc tiện tay thu hồi thuyền Độn Phong lại, khoanh tay nhìn về bốn phía, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo sắc bén.
Phường thị Tây Sa nằm ở môn hộ của vùng đất Tây Sa, là nơi tụ tập mang tầm cỡ lớn cho tu tiên giả có vị trí nằm gần nhất với liên minh.
Còn chưa kịp đến gần phường thị Tây Sa thì đã gặp phải chuyện thế này, hắn cũng không cho rằng đây là trùng hợp, chỉ có thể chứng tỏ trật tự ở nơi đây còn kém hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Trong tình huống thế này, luật rừng sẽ càng thêm trắng trợn, nói đạo lý cũng chỉ vô nghĩa.
Dùng thực lực để nói chuyện, chính là cách thức đúng đắn nhất!!
Sau hai tức, bốn tia sáng kia cũng lần lượt đáp xuống, bao vây tấn công Lưu Ngọc ở bốn góc!
Bốn tà tu Trúc Cơ này có nam có nữ, có thể là bởi vì đặc sắc ở vùng đất Tây Sa này, y phục trên người bọn họ đều cực kỳ thiếu vải!
Người có tu vi cao nhất chính là một người nữ tu có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, tư thế lả lướt, dáng điệu khiêu gợi, vẻ ngoài nổi bật, đôi mày lẳng lơ uyển chuyển.
Trên mặt nàng ta đeo mạng che mặt màu đỏ, toàn thân trên dưới đều cực kỳ thiếu vải, chỉ dùng vải lụa mỏng màu đỏ che đi núi non và rừng rậm, để lộ ra từng mảng da thịt trắng ngần.
Nhưng xuyên ra lớp vải lụa gần như trong suốt kia, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được phong cảnh nép ở đằng sau đó.
Rất rõ ràng vị nữ tu này e là đã trải qua qua chuyện nam nữ không ít rồi, chắc hẳn tính cách khá là phóng đãng.
“Chư vị đạo hữu làm vậy là có ý gì?”
“Vì sao lại ngăn cản đường đi của Hồng mỗ?”
Lưu Ngọc trầm giọng lên tiếng, muốn thăm dò nội tình của đối phương thử xem.
Hắn cũng không nói ra tên thật của mình, theo thói quen lại dùng đến thân phận “Hồng Hạo” kia.
“Khà khà khà”
Nghe vậy, hồng sa nữ tu giống như vừa nghe được một câu chuyện cười gì đó vậy, đôi môi đỏ mọng phía sau tấm mạng che mặt khẽ nhếch lên cười liên tục, âm thanh ngọt ngào đến mê mẩn.
Nàng ta cũng không vội vàng tấn công, như thể đã hạ quyết tâm với Lưu Ngọc.
“Vị đạo hữu này, bọn ta không có ác ý.”
“Chỉ là thiếu chút Linh Thạch, muốn mượn túi trữ vật của đạo hữu dùng đỡ mà thôi.”
“Chỉ cần đạo hữu ngoan ngoãn giao ra túi trữ vật, thiếp thân bảo đảm để đạo hữu an toàn rời khỏi.”
“Ngươi thấy thế nào?”
Một lúc sau tiếng cười kia mới dừng lại, hồng sa nữ tu lên tiếng nói như vậy.
Trong lúc nói chuyện nàng ta còn âm thầm thi triển Mị thuật, nhưng thấy Lưu Ngọc phản ứng không lớn, thì lại không khỏi có chút không vui.
Nếu như có thể dùng Mị thuật để ảnh hưởng đối phương, nhân cơ hội đó bắt lấy thì sẽ không cần tốn nhiều sức lực, đương nhiên đó là cách tốt nhất.
Nhưng trong mắt hồng sa nữ tu lúc này đối phương đã là cá trong chậu, cho dù Mị thuật không thành công thì cũng không có gì là ghê gớm.
Trong lúc nàng ta nói chuyện, ba gã nam tu khác cũng không nói được lời nào.
Xem ra nữ tu này mới là người dẫn đầu, hơn nữa nàng ta còn có được uy tín khác thường thì mới có thể khiến ba người này tâm phục khẩu phục như vậy.
Nhưng hành động giết người cướp của thế này nếu như có chút sơ suất thì sẽ khiến thân thể chết đi, đạo hạnh tiêu tan.
Vì thế ba gã nam tu này tuy rằng ác ý dào dạt nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, trong miệng cười khẩy không ngừng, nhưng pháp khí trong tay dù cầm chặt nhưng lại không ra tay, cũng không hề buông lỏng.
“Giao túi trữ vật sao?!”
“Hừ, thật sự coi Hồng mỗ là con nít ba tuổi chắc?”
Nói xong, Lưu Ngọc dường như là nhớ ra được điều gì đó, sắc mặt hắn hòa hoãn trở lại, còn lộ ra ý cười có vẻ kỳ dị.
Từ dăm ba câu nói kia, hắn đã biết được thân phận của bốn người này rồi.
Dựa theo thu thập tư liệu trước đó, bốn tu sĩ Trúc Cơ này chắc hẳn là một nhóm tà tu thường xuyên hành động ở vùng đất Tây Sa này.
Bởi vì chiến tích ấn tượng, xác suất giết người cướp của lại cao, nên có được thanh danh không nhỏ trong tu tiên giới ở vùng này.
Nữ tu cầm đầu có biệt hiệu “Hồng Phấn phu nhân”, không những thực lực phi phàm, mà còn tinh thông Mị thuật và Thải Âm Bổ Dương thuật.