Về phần Luyện Đan Sư nhất giai và Linh thực phu nhất giai, cảnh giới không đủ cao để tiếp xúc với những Linh thảo nhị giai tam giai, nên bọn họ chỉ là phương án dự phòng, nhưng nếu đã có lựa chọn tốt hơn rồi thì đương nhiên sẽ không chọn bọn họ.
"Thánh Tử quá khách khí rồi."
"Bây giờ Hồng mỗ cũng là một thành viên của Thánh Giáo, xuất lực vì Thánh Giáo cũng là chuyện đương nhiên, việc này cứ giao cho ta."
Lưu Ngọc chắp tay đáp lễ, cười tiếp nhận một túi Linh chủng, sau đó hắn đi vào trong Linh điền, tiếp tục làm công việc cũ là "làm ruộng".
Đầu tiên là hắn mở túi, lấy từng hạt giống Linh thảo bên trong ra.
Sau đó dựa vào thuộc tính dược tính của chúng, tính toán xem Linh thảo nào sinh trưởng ở đâu thì tốt, cuối cùng mới lựa chọn nơi thích hợp để vùi sâu nó vào trong lòng đất.
"Cộp."
Lưu Ngọc vung Linh cuốc, đào ra một cái hố không lớn không nhỏ.
Sau đó lấy một hạt giống Linh thảo rồi nhẹ nhàng để vào trong, lấp đầy hố nhỏ.
Cuối cùng hắn nhập lấy Linh thủy mà Tử Sam đưa tới, đổ xuống bên dưới.
Hạt Linh chủng đầu tiên đã thành công được gieo xuống, sau đó quá trình này lại tái diễn, đơn giản buồn tẻ nhưng không vô vị.
Tính ra thuộc tính dược tính, tìm kiếm vị trí thích hợp, tính toán khoảng cách của Linh thảo.
Đào hồ, thả vào, lấp hố, tưới nước.
Động tác của Lưu Ngọc hết sức quen thuộc, tùy tiện là có thể tính ra Linh thảo nào hợp với chủng loại đất ở đâu, rồi đặt vào vị trí nào thì thích hợp, có thể xưng là một Linh thực phu mẫu mực, là một "Thần Nông" chính cống.
Mỗi một loại Linh thảo và Linh dược đều có khoảng cách không giống nhau, nhưng vẫn được hắn tính toán rất chuẩn.
Mấy người Đường Thiên Bảo cũng không nhàn rỗi, nhân lúc hiện tại còn thời gian nên đã bắt đầu chỉnh lý Linh dược viên.
Lần nữa chỉnh lý mảnh Linh điền lẫn lộn này thành từng mảnh một, sau đó dọn dẹp sạch sẽ những cây Linh thảo đã chết hoặc lá rụng xung quanh.
Chỉ là khi ngẫu nhiên quay đầu nhìn về phía thành quả của Lưu Ngọc, trong mắt bọn họ hiện lên từng tia bội phục, bọn họ thật sự cảm thấy dẫn theo "Hồng đạo hữu" tới đúng là quá chuẩn xác.
Mặc dù bọn họ không chuyên nghiệp, nhưng kiến thức cơ bản vẫn có, bọn họ vẫn có thể hiểu được chỗ tốt của việc gieo trồng này.
"..."
Lưu Ngọc nhếch miệng cười.
Những người này nào biết được, hắn không chỉ là một Luyện Đan Sư nhị giai, mà hắn còn là một vị Linh thực phu nhị giai chính cống.
Linh dược qua tay hắn tuyệt đối nhiều hơn tưởng tượng của những tu sĩ Thánh Hỏa Giáo này.
…
…
Bảy người bận rộn ở Linh dược viên Thánh Hỏa phong một phen, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, kéo dài khoảng nửa canh giờ.
"Ầm ầm."
Hạ trận trận kỳ xong, trong tay Đường Thiên Bảo bắt đầu bấm pháp quyết, trận pháp nhị giai cực phẩm cũng được khởi động.
Bí cảnh tầng thứ hai là nơi có dã thú tồn tại, thậm chí dã thú có khả năng dưới cơ duyên xảo hợp mà trở thành yêu thú, thế nên tác dụng của trận pháp chính là phòng ngừa những dã thú, yêu thú này ăn Linh dược.
Mặc dù trận pháp mới được bày bố, phẩm giai chỉ tới nhị giai cực phẩm, nhưng bí cảnh tầng thứ hai chỉ lớn như vậy, chỉ cần tiến đánh bất kỳ ở chỗ nào cũng đều có thể nhận ra.
Đến lúc đó chỉ cần chạy tới là có thể ngăn cản địch tu, vẫn có thể đưa tới hiệu quả như cũ.
"Đi thôi."
Kiểm tra trận pháp xong, xác nhận không có vấn đề gì, Đường Thiên Bảo mới bình tĩnh nói một câu, sau đó dẫn đầu đi xuống dưới núi.
Ở bên trong bí cảnh này, nhiều nhất chỉ có thể ở bốn ngày, bốn ngày vừa đến tính từ Luyện Khí kỳ trở lên đều sẽ bị trận pháp bài xích ra ngoài, bất kể là tu sĩ hay yêu thú.
Tất cả trận pháp nhị giai cũng miễn cưỡng đủ rồi, đây cũng là do không còn biện pháp nào.
Lưu Ngọc hành động theo, đi thật sát phía sau, giống như một gã giáo chúng bình thường.
"Chỗ Linh thảo trưởng thành ở Linh dược viên này đã bị thu hoạch hết, không còn mục tiêu công kích, hẳn là chúng cũng không còn là mục tiêu của tu sĩ Thiên Nhất Tông.”
Hắn lóe lên ý nghĩ này.
Tay trái sờ lên túi trữ vật, "Tam Nguyên quả" lẳng lặng nằm bên trong, Lưu Ngọc cảm giác vô cùng yên tâm.
Sau khi Tiểu Thanh được hắn "huấn luyện đặc biệt", cộng thêm bản thân nó có Linh trí không tệ, trước đó hắn còn cố ý dặn dò, nên việc không để lại vết tích nào cũng không gặp khó khăn gì.
Bởi vì thời gian gấp rút, đám người Đường Thiên Bảo cũng chưa cẩn thận kiểm tra, cho nên không phát hiện ra có chỗ nào không đúng.
Dù sao nhiều năm không có tu sĩ quản lý, Linh thảo sinh trưởng và tử vong một cách tự nhiên là chuyện rất bình thường, mặc dù Đường Thiên Bảo có cảm thấy kỳ lạ đi chăng nữa thì hắn ta cũng không hề suy nghĩ nhiều.
"Kế tiếp, chính là đi khắp nơi gom góp một chút tài nguyên, sau đó sẽ rời khỏi bí cảnh."
"Hy vọng đừng có chuyện gì ngoài ý muốn."
Thần thúc lúc nào cũng nhìn quét xung quanh, Lưu Ngọc yên lặng thầm nghĩ.
Chỉ cần vừa rời khỏi bí cảnh này, hắn sẽ chuẩn bị bí mật trở về tông môn, tăng tu vi luyện thể lên Trúc Cơ đỉnh phong, sau đó lập tức chuẩn bị công việc Kết Đan.
Vào thời khắc quan trọng này, hắn không muốn xảy ra bất kỳ vấn đề nào.
Sau đó, đoàn người đi khắp nơi thu gom thêm tài nguyên, thu thập được đủ loại tài nguyên.
Linh thảo Linh dược, Linh thủy Linh quang, Linh nhũ ngàn năm.
Lưu Ngọc cẩn thận tính toán một chút, chỉ riêng Linh dược viên tam giai mà bí cảnh này lại có tới ba nơi, Linh dược viên nhị giai còn có hai hai mươi nơi.
Về phần Linh dược viên nhất giai thì càng nhiều vô số kể.