Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1114 - Chương 1114. Pháp Trận Khổng Lồ

Chương 1114. Pháp trận khổng lồ
Chương 1114. Pháp trận khổng lồ

Tiến lên nghênh đón gió nóng cuồn cuộn, nhanh chóng tiếp cận nguồn sáng.

Một lát sau, Lưu Ngọc dừng chân ở chỗ cửa ra vào, con ngươi đen nhánh nhìn về phía bên ngoài, tầm mắt đột ngột xoay chuyển.

Trước mắt là một không gian với màu đỏ rực rỡ, diện tích nhỏ hơn bí cảnh tầng hai rất nhiều, hoàn cảnh lại càng khác biệt.

Không gian bên dưới cũng không phải mặt đất, mà là nham thạch nóng chảy tỏa ra ánh sáng và độ nóng, là một hồ nham thạch nóng bỏng!

Dòng chảy trên mặt hồ tương đối chậm và ổn định, từng tia lửa bốc lên như thiêu đốt.

Phóng tầm mắt nhìn ra, cả không gian bên dưới đều là nham thạch nóng chảy, đang bốc lên từng trận hơi nóng, thỉnh thoảng lại nổi lên từng đợt bọt khí.

"Xèo", "Xèo".

Bọt khí nổ tung, thỉnh thoảng chợt hiện lên vài tia lửa, nhiệt độ nóng bỏng cũng không kém bao nhiêu so với Trúc Cơ chân hỏa.

Bên ngoài đã có nhiệt độ thế này, vậy bên trong còn tới cỡ nào nữa?

Pháp tu bình thường nếu rơi vào đây, chỉ sợ kiên trì chưa tới một hơi cũng đã tiêu tan thành mây khói.

Cho dù là Lưu Ngọc kiêm cả đạo tu và thể tu thì nhiều nhất cũng chỉ kiên trì được một, hai hơi thở.

Trên mặt hồ đang cháy lửa, không có bất kỳ vật nào tồn tại, không có nơi cho các tu sĩ đặt chân.

Chẳng qua, điều may mắn chính là trên không trung cách hồ nham thạch chừng mười mấy trượng đang có vô số mảnh vỡ phù đảo.

Dưới lực lượng duy trì của trận pháp, lại không có dấu hiệu rơi xuống, có thể tạm thời làm nơi đặt chân.

Những mảnh vỡ phù đảo này cao không tới nửa trượng, chỉ có thể cho hai người đứng thẳng, những vùng lớn hơn thì khoảng chừng mấy chục trượng, hơn trăm người đứng cũng không thành vấn đề.

Lưu Ngọc quan sát cẩn thận xung quanh, lập tức nhận ra trong đó có một số quy luật.

Kích thước của những mảnh vỡ phù đảo này nhìn tổng thể mà nói càng gần trung tâm thì nó sẽ càng lớn, càng xa trung tâm thì càng nhỏ lại.

Những mảnh vỡ phù đảo này lan tràn từng tầng từng tầng xuống bên dưới, mảnh vỡ càng lớn sẽ càng gần mặt hồ nham thạch.

Mảnh vỡ trung tâm phù đảo dài chừng hai trăm trượng, đã không khác gì một đảo nhỏ, chỉ là khắp nơi trên đó đều trơ trọi, không tồn tại bất cứ sự sống nào.

Khoảng cách tới mặt hồ thậm chí còn chưa tới một trượng, nhìn qua trông vô cùng nguy hiểm.

Từ tổng thể mà nói, tất cả phù đảo được sắp xếp cũng không quá lộn xộn, mà đang bày ra hình dáng tam giác ngược, có lẽ có ý nghĩa đặc thù gì bên trong.

"Đây là…?"

Lưu Ngọc ngạc nhiên khi nhận ra, những phù đảo này vậy mà đang từ từ tụ Linh khí, thỉnh thoảng sẽ bắn ra những cột sáng màu đỏ có kích thước khác nhau sẽ bắn về phía những phù đảo gần trung tâm hơn.

Bên trong cột sáng màu đỏ ẩn chứa Hỏa Linh lực cực kỳ tinh thuần.

Cuối cùng, đám Linh khí này tụ hội đến phù đảo trung tâm, sau đó biến mất không thấy tung tích.

"Phù đảo chỉ là phù đảo bình thường, cũng không có gì đặc thù."

"Sở dĩ có thể tụ họp Linh khí vẫn là do Linh khí hệ Hỏa riêng biệt, bên trong nhất định phải có phương thức bố trí Tụ Linh trận."

"Hơn nữa cũng không phải phương thức Tụ Linh bình thường."

"Thật sự là một tích lớn."

Nhìn qua có tới hàng vạn phù đảo trôi nổi, trong lòng Lưu Ngọc có hơi hoảng sợ, không khỏi âm thầm cảm thán.

So sánh với hơn mười vạn Linh Thạch của mình, thì có đáng là gì?

"Có điều, Linh khí nồng đậm như thế đối với ta cũng cực kỳ có lợi."

Cảm thụ pháp lực sinh động trong cơ thể, trong lòng Lưu Ngọc thầm nghĩ.

Thanh Dương công pháp là công pháp lấy "Hỏa" làm thuộc tính chủ yếu, trong hoàn cảnh như này đơn giản mà nói chính là cá gặp nước, thực lực trống rỗng cũng tăng lên được nửa phần.

Nếu như muốn ra tay, phần thắng cũng nắm chắc nhiều hơn.

Nghĩ như vậy, vẻ mặt Lưu Ngọc vẫn không lộ ra chút gì, nhìn quanh bốn phía, thần thức cứ thế mà tản ra, nhưng cũng không phát hiện bóng dáng của "Thánh Hỏa kiếm".

"Nhiệt độ thật cao."

Nữ giáo chúng Tử Sam lau lớp mồ hôi rịn trên trán, khẽ cau mày nói, công pháp nàng ta tu luyện không phải là thuộc tính Hỏa.

Nhiệt độ quá cao dẫn đến cơ thể không ngừng đổ mồ hôi, loại cảm giác dinh dính này khiến nàng ta vô cùng khó chịu.

Khí lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ trải qua Linh khí rèn luyện, sẽ không cảm thấy khó chịu rõ ràng, nhưng cũng tuyệt đối không dễ chịu.

Nếu là phàm nhân bình thường, còn chưa chính thức tiến vào tầng thứ ba, chỉ cần ở chỗ này không đến nửa ngày, chỉ sợ đã phải mất nước mà chết.

Chẳng qua đa phần tu sĩ Thánh Hỏa Giáo đều tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa, lúc này phần lớn mọi người đều không cảm thấy khó chịu lắm, trái lại là trạng thái cực tốt trước nay chưa từng có.

"Đi."

Đường Thiên Bảo nói một tiếng, thân hình hơi chùng xuống nhảy về phía bên ngoài.

"Bộp."

Theo tiếng động rơi xuống đất vang lên, hắn ta đã nhảy xuống gần năm, sáu trượng, tùy tiện nhảy xuống trên một đảo nhỏ ở lối ra.

Bởi vì đường đi nằm phía trên tất cả phù đảo, khoảng cách với hồ nham thạch ước chừng ba mươi trượng, cho nên chỉ cần nhảy ra một khoảng cách đều có thể tùy tiện rơi xuống trên phù đảo.

Khoảng cách năm trượng, dù cho là pháp tu tương đối yếu, dựa vào một chút pháp thuật phụ trợ cũng có thể nhẹ nhàng vượt qua.

Thậm chí Lưu Ngọc không cần tới pháp thuật phụ trợ, chỉ thoáng điều chỉnh lực lượng cơ thể một chút cũng có thể rơi xuống bên cạnh Đường Thiên Bảo, chỉ phát ra tiếng động rất nhỏ.

"Bộp bộp."

Liên tiếp những tiếng rơi xuống đất vang lên, chỉ chốc lát sau mọi người đều đã đứng trên những mảnh vụn phù đảo.

Dưới chân, là mặt hồ nham thạch nóng tới kinh người, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi chỉ sợ ngay cả xương cũng không còn.

"Nhiệt độ ở đây dựa vào đơn vị tính toán kiếp trước, chỉ sợ là gần chín mươi độ."

"Loại hoàn cảnh này, Linh căn bình thường vốn không thể nào sống sót nổi."

Lưu Ngọc thầm nghĩ.

Hết chương 1114.
Bình Luận (0)
Comment