Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1115 - Chương 1115. Pháp Trận Khổng Lồ (2)

Chương 1115. Pháp trận khổng lồ (2)
Chương 1115. Pháp trận khổng lồ (2)

Chính thức tiến vào hạch tâm bí cảnh, nhiệt độ bỗng nhiên lại tăng lên thêm một đoạn, đã không thích hợp để sinh linh bình thường sinh tồn, chỉ có tu sĩ và yêu thú mới có thể hoạt động trong loại môi trường như thế này.

Chẳng qua hắn là thể tu thân thể cường đại, tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa, trái lại không có bất cứ khó chịu gì, chỉ cảm thấy hơi nóng mà thôi.

Nhưng những người khác không có được thân thể mạnh mẽ như Lưu Ngọc, cho dù là tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa, cũng bắt đầu đổ mồ hôi đầy người, cộng thêm dưới chân là nham thạch nguy hiểm, trạng thái khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng.

Ngẫu nhiên nhìn xuống dưới, da đầu tê dại cả lên cũng là chuyện bình thường.

Trong đó phản ứng của Tử Sam là lớn nhất, nàng ta không nhịn được mà phóng ra một vòng pháp lực bảo hộ, ngăn cách nhiệt độ cao bên ngoài bí cảnh.

Chỉ là mỗi giờ mỗi khắc đều phải duy trì pháp lực cho vòng bảo hộ, pháp lực tiêu hao cũng là một vấn đề.

Thấy mọi người đứng vững chưa xảy ra vấn đề gì, Đường Thiên Bảo nhanh chóng có hành động.

Tiếp tục duy trì pháp thuật kiểu như "Ngự Phong thuật", bắt đầu nhảy vọt lên những mảnh vỡ phù đảo khác, dần dần tiến về phía phù đảo trung tâm.

Hắn ta cũng chịu tình trạng ảnh hưởng giống hệt vậy, không thích ứng được với hoàn cảnh nhiệt độ cao, nhưng việc sắp nhìn thấy "Thánh vật" khiến tâm trạng hắn ta trở nên kích động, hoàn toàn vượt qua cảm xúc tiêu cực.

Từng bước một, trong mắt Đường Thiên Bảo chỉ có phù đảo trung tâm, dần kéo xa khoảng cách với đội ngũ, nhưng hắn ta lại hoàn toàn không biết.

So với hắn ta, bọn người Dương thúc thì cẩn thận hơn nhiều, dù sao dưới chân cũng là nham thạch đủ để tiêu tán một mạng người, cho nên tốc độ bọn họ cũng chậm đi rất nhiều.

"Bộp bộp."

Bên dưới mặt hồ dung nham, từng lớp bọt khí nổ tung, một luồng nhiệt độ cực kỳ cao bị thổi nổi lên rồi vỡ tung tóe.

"Chờ một chút."

Dương thúc lên tiếng gọi, mấy người họ tạm thời dừng lại.

Với sóng nhiệt độ cao như thế, nếu không tiến hành tự vệ gì thì tu sĩ Trúc Cơ vẫn bị đốt tới bị thương nghiêm trọng.

Cho nên mấy người họ tạm thời dừng bước, dự định đợi đợt gió nóng qua đi rồi mới bước tiếp.

"Vù vù."

Tiếng xé gió rất nhỏ, Lưu Ngọc yên ổn đứng trên một mảnh vụn phù đảo ở đối diện, toàn thân cao thấp không có chút vết tích bị đốt nào.

Ngay cả tóc cũng là dáng vẻ như lúc ban đầu.

Hắn là ba đạo tề tu, mặc dù dáng vẻ bên ngoài vẫn như cũ, nhưng bản chất sinh mệnh bên trong đã thăng hoa lên rất nhiều, phát triển tới khuynh hướng ngày một hoàn thiện hơn.

Ngay cả lông tóc cũng không ngoại lệ.

So với phàm nhân thì dù không khác nhiều lắm nhưng cũng có những điểm khác biệt cực lớn.

Nếu như giao hợp với người bình thường, thì khả năng sinh ra đời sau là vô cùng thấp.

"Các vị đạo hữu, Hồng mỗ đi trước một bước."

Lưu Ngọc quay đầu chắp tay thoải mái cười một tiếng, sau đó không đợi mấy người kia nói gì đã lập tức đuổi theo Đường Thiên Bảo.

"Hồng đạo hữu có nhục thân cường đại, dưới loại tình huống như thế này đúng là càng chiếm ưu thế hơn chúng ta nhiều."

Dương thúc cười nói.

"Ồ, thì sao chứ?"

"Chẳng qua cũng chỉ là một tên mãng phu mà thôi."

"Nếu dùng tài nguyên tiêu hao trong việc luyện thể dồn vào tu tiên chính thống thì nói không chừng hiện tại đã là Trúc Cơ hậu kỳ."

Tử Sam thì không cảm thấy vậy, nàng ta khinh thường nói.

Nhưng khi nàng ta nhìn thấy Lưu Ngọc vận chuyển "Tinh Thần chân thân", thân thể trở nên khôi ngô tuấn tú, cơ bắp đầy sức mạnh kia lại khiến nàng ta có cảm giác rất khác.

Cảnh tượng đối phương mạnh mẽ đánh giết nữ tu Thiên Nhất Tông vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của nàng ta.

Vì các mảnh vỡ phù đảo đều hướng xuống dưới, khoảng cách giữa các mảnh lại không xa nhau, nên có thể nhảy từ mảnh này sang mảnh khác vô cùng đơn giản.

Lưu Ngọc không tránh không né, mà tiến về phía trước với tốc độ vô cùng nhanh, chống lại nhiệt độ cao từ bên dưới thổi lên.

Cũng không lâu lắm, đã đuổi kịp bước chân Đường Thiên Bảo.

Với hắn mà nói, lúc này tiến lên nữa cũng không khó, cũng chẳng khác gì với việc đi trên mặt đất, chỉ là phải chú ý một chút để tránh đạp hụt chân.

"Rầm rầm."

Theo từng bóng người dẫm lên trên mảnh vụn phù đảo, dưới tác dụng lực, bên dưới đáy phù đảo rơi xuống một ít cát đá vụn, rơi xuống trên "Mặt hồ", tạo nên những gợn sóng lớn nhỏ.

Không lâu sau, Lưu Ngọc và Đường Thiên Bảo đã giẫm lên trên phù đảo trung tâm, lại qua chừng bốn, năm hơi thở, mấy người Dương thúc, Chu Tử Văn cũng đã đuổi theo tới đây.

"Kỳ lạ, nơi này cũng không phát hiện Thánh Hỏa kiếm."

Lưu Ngọc dùng thần thức quét qua, cảnh tượng trơ trụi ở phù đảo trung tâm hiện ra nhưng lại không thấy bóng dáng "Thánh Hỏa kiếm" mà Đường Thiên Bảo đã nói đến.

Chẳng qua nghĩ lại thì điều này cũng là bình thường.

Lúc này, cho dù Thánh Hỏa kiếm ở ngay trước mắt, hắn cũng không thể nào lập tức cướp đoạt được.

Mặc dù thực lực của hắn so với hai mươi lăm năm trước đã có tiến bộ vượt bậc, nhưng muốn lấy một địch sáu cướp Thánh Hỏa kiếm thì vẫn là chuyện cực kỳ khó khăn.

Dù sao đều là cảnh giới Trúc Cơ, mấy người Đường Thiên Bảo cũng không phải tầm thường, đều là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trở lên, tuyệt đối không phải mấy kiểu Trúc Cơ "tay mơ".

"Phản đồ sao?"

"Đây là điểm có thể lợi dụng."

Nghĩ đến điểm này, ánh mắt Lưu Ngọc âm trầm liếc Chu Tử Văn một cái.

Hết chương 1115.
Bình Luận (0)
Comment