Bóng mờ bên dưới mặt hồ càng lúc càng lớn, cũng nhô lên khỏi mặt hồ càng lúc càng cao, luồng khí nóng đang không ngừng gia tăng, pháp lực của mọi người cũng không ngừng tiêu hao.
Chẳng qua có pháp lực duy trì vòng bảo hộ, nên có thể kiên trì một thời gian dài.
"Phốc!"
Cuối cùng, cùng với một tiếng nước lớn, bóng mờ bên dưới mặt hồ đã vọt ra khỏi mặt nước, mang theo một trận "Bọt nước" tung tóe.
Ngay lập tức, Lưu Ngọc đã nhìn thấy rõ diện mạo thật của nó.
Chuôi kiếm màu vàng sáng, thân kiếm màu trắng bạc, mũi kiếm lấp lánh hàn quang.
Đây là một thanh phi kiếm vô cùng khổng lồ, chỉ tính chuôi kiếm mà đã dài hơn năm trượng, thân kiếm nhìn ra được là khoảng sáu, bảy trượng, lớn hơn rất nhiều so với bất kỳ Pháp Bảo nào mà Lưu Ngọc từng thấy.
Cho dù là Quy Nguyên chu cũng kém xa.
"Tách tách."
Trên thân kiếm trắng sáng còn bám một ít nham thạch màu đỏ, không ngừng chảy xuống, nhỏ giọt xuống mặt hồ, phát ra tiếng nước trong trẻo.
Nham thạch vô cùng nóng bỏng, lại không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì đến thanh kiếm này, giống như nó chỉ là nước bình thường.
"Đây chính là Linh bảo "Thánh Hỏa kiếm" do Thánh Hỏa Giáo luyện chế ra sao?"
"Thật sự rất lớn."
Ngẩng đầu nhìn thanh kiếm cực lớn này, Lưu Ngọc âm thầm cảm thán.
Thánh Hỏa kiếm dựng thẳng lên là đã hơn sáu mươi trượng, từ xa nhìn qua tựa như một ngọn núi nhỏ, cho dù nó đã thu liễm uy lực nhưng vẫn mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt!
Hắn có thể cảm nhận được uy lực kinh người ẩn chứa bên trong nó!
"Nhưng nếu như vậy thì cho dù cuối cùng có giết chết bọn người Đường Thiên Bảo, cũng không thể thu nó vào túi trữ vật được?"
"Không biết có thể thu vào Tiên Phủ hay không?"
"Nhưng với hình dạng này thì sử dụng rất bất tiện."
Bỗng nhiên Lưu Ngọc nghĩ đến vấn đề này, lập tức không nhịn được mà bật cười.
Pháp khí đã có thể biến lớn thu nhỏ, lại càng không cần phải nói tới Pháp Bảo, cho dù Thánh Hỏa kiếm không trở thành Linh bảo cũng tuyệt đối là Pháp Bảo đứng đầu.
So với lo lắng có thể thu được vào túi trữ vật hay không thì không bằng ngẫm lại xem nên luyện hóa như thế nào.
Tu vi chưa đến Kim Đan kỳ, thì không thể luyện hóa được, cũng không điều khiển được Pháp Bảo!
Vào khoảnh khắc Thánh Hỏa kiếm nổi lên mặt nước thế này, cột Linh lực kích phát trận pháp đã biến mất.
"Vù vù."
Lưu Ngọc nhìn thấy thanh kiếm này thế mà đã to như ngọn núi nhỏ, phát ra tiếng kiếm reo vô cùng vang dội, rồi bay về phía pháp trận ở phù đảo trung tâm.
Cuối cùng "Thánh Hỏa kiếm" dựng thẳng phía trên pháp trận.
"Xì xì."
Từng luồng Linh lực thuộc tính Hỏa truyền lại từ bên trên vô số pháp trận của mảnh vỡ phù đảo, tập trung dần về phía phù đảo trung tâm.
Vô số Linh lực đã được pháp trận tích lũy hơn ba ngàn năm rốt cuộc là lớn cỡ nào?
Vấn đề này Lưu Ngọc cũng không hiểu nổi.
Nhưng nhìn vào pháp trận trung tâm, với nguồn Linh lực kinh người nhanh chóng tràn lên, phát tán ra dao động cực kỳ kinh khủng, khiến hắn không khỏi kích động.
"Linh lực khủng bố như thế, nếu mất đi khống chế mà nổ tung thì hậu quả kia…"
Nghĩ đến đây, hai mắt Lưu Ngọc hơi nhíu lại, thân thể cũng thầm căng cứng theo.
Một khi pháp trận trung tâm có dấu hiệu mất kiểm soát, hắn sẽ lập tức lao về phía lối ra.
Quân tử không đứng dưới tường đổ, bất kể như thế nào thì an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất, cho dù Pháp Bảo có tốt đến mấy thì còn mạng mới có thể sử dụng được.
Hội tụ vô số pháp trận và Linh lực tích tụ hơn ba ngàn năm, sự dao động Linh lực ở pháp trận trung tâm ngày càng trở nên kinh khủng.
Ngay lúc Lưu Ngọc có chút không kiềm chế được nữa, muốn chuyển tới vị trí an toàn hơn thì pháp trận bỗng nhiên xảy ra biến hóa.
"Ầm!"
Pháp trận trung tâm chừng mười trượng bỗng nhiên bộc phát ra Linh quang màu cam hồng cực thịnh, tỏa ra vô số hào quang chói sáng, tiếp đó là một cột Linh lực to như thùng nước chui ra, đánh vào Thánh Hỏa kiếm.
Mặc dù Linh quang này tương đối nhu hòa, nhưng bởi vì nó quá sáng nên vẫn rất chói mắt.
Bỗng nhiên Linh quang nở rộ khiến Lưu Ngọc không thể không nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt vẫn không muốn rời đi, không muốn bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào.
"Thiên Nhãn thuật."
Trong con ngươi đen như mực của hắn sáng lên Linh quang màu trắng sữa, xuyên qua ánh sáng rực rỡ kia thấy được dáng vẻ hiện tại của Thánh Hỏa kiếm.
Thánh Hỏa kiếm đắm mình trong cột ánh sáng, Thánh Hỏa kiếm hiện ra màu trắng bạc không chút tì vết, không còn sót lại một giọt nham thạch đỏ nào.
Mặc dù kiếm này không được tạo hình tinh xảo, không có hoa văn phức tạp, chế tác cũng cực kỳ đơn giản, nhưng không ảnh hưởng gì tới bản chất của Pháp Bảo.
Bề ngoài tuy giản dị tự nhiên nhưng vẫn mạnh mẽ chính trực, vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của khu vực Tây Sa, Lưu Ngọc nhìn cũng cảm thấy vô cùng thuận mắt.
Mặc dù nó cũng không lộng lẫy, nhưng từ lúc bắt đầu chế tạo đã định sẵn là không hề tầm thường.
"Vù vù."
Giữa tiếng kiếm minh vang dội, một luồng Linh lực thuần túy hệ Hỏa không ngừng tràn vào trong thân kiếm.
Thánh Hỏa kiếm hấp thụ toàn bộ Linh lực, không chừa lại chút nào, càng không có dấu hiệu không chịu nổi.
Linh lực khổng lồ chui vào thân kiếm, giống như đá chìm vào đáy biển, đưa tới những trận gợn sóng dữ dội.
Nhìn đến đây, Lưu Ngọc âm thầm thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không xuất hiện tình huống mất khống chế.
Linh lực trong vô số pháp trận không ngừng hội tụ đến trên pháp trận trung tâm, lại từ pháp trận trung tâm rót vào trong Thánh Hỏa kiếm.
Nương theo tiếng kiếm vang dội còn có những Linh quang màu đỏ cam chói mắt, Thánh Hỏa kiếm yên ổn mà chịu đựng.
Tình huống như vậy kéo dài tới tận sáu canh giờ.
…
…
Sáu canh giờ sau, Linh lực truyền đến từ vô số pháp trận đã giảm mạnh, Linh quang màu cam hồng chiếu rọi toàn bộ không gian cũng dần suy yếu.
"Luyện chế Linh bảo thất bại rồi?"
Lưu Ngọc quan sát toàn bộ quá trình, trong lòng thầm đưa ra suy đoán.
Thánh Hỏa kiếm cao như núi trước mắt phát ra những dao động kinh khủng, ẩn chứa uy năng khiến mình có thể tiêu tán thành tro bụi.
Nhưng vẫn còn một chút khuyết điểm.