"Ba độ."
Cho dù bị Sinh Hồn hấp thu hết một phần sinh cơ, năng lượng linh hồn cũng biến mất hơn phân nửa, nhưng chung quy nàng ta vẫn là tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, sinh cơ vẫn vô cùng tràn đầy, vẫn cung cấp nhiên liệu nhiều hơn tu sĩ Trúc Cơ bình thường.
Vẫy tay một cái, Thanh Dương Ma Hỏa lập tức trở về trong lòng bàn tay.
Nhìn màu sắc ánh lửa đậm hơn một ít, gần như hóa thành màu xanh sẫm, sắc mặt Lưu Ngọc lộ ra tươi cười.
Hắn có thể cảm giác được, Thanh Dương Ma Hỏa chỉ thiếu một bước nữa là tới được lần thứ chín.
Một khi Ma Hỏa đạt tới vòng thứ chín, uy năng chắc chắn tăng lên thật nhiều, mình lại có thêm lá bài tẩy này, hơn nữa còn có thể lấy được Ma Hỏa luyện nguyên lần thứ chín.
Sau khi hoàn thành "Ma Hỏa luyện nguyên", tỷ lệ Kết Đan có thể tăng lên một phần năm rồi!
Ý cười trên mặt cũng chỉ thoáng qua, Lưu Ngọc nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hắn biết bây giờ chưa phải lúc để vui vẻ.
Tất cả cũng chưa phải kết thúc hoàn toàn.
Thân hình hắn khẽ chuyển một cái, nhanh chóng thu hồi Linh khí cực phẩm cổ cầm màu đỏ thẫm đang nằm dưới đất lên, sau đó đeo túi trữ vật của Nhậm Hồng Nhan lên bên hông mình.
Tiếp đó hành động sau đó, thu hồi Linh khí Hắc Kỳ và túi trữ vật của tu sĩ Vô Mi cũng đều giống như vậy.
Động tác của Lưu Ngọc vô cùng nhanh, chỉ khoảng một hơi thở qua đi là đã hoàn thành việc thu dọn chiến lợi phẩm.
Nếu như vì đấu pháp mà những món đồ vật giá trị cao này rơi vào trong hồ thì cũng thật tiếc.
"Xem ra, thái độ của tu sĩ khi đối mặt với cái chết vẫn có sự khác nhau rất lớn, cũng chẳng có liên quan gì tới cảnh giới tu vi."
"Cùng tu vi, nhưng Nhậm Hồng Nhan có thể mặt mày không đổi sắc, giữ vững thể diện trước sau như một."
"Chứ không như tu sĩ Vô Mi, vừa hoảng vừa sợ đan xen, không tiếc bất cứ giá nào để cầu xin tha thứ."
Nhìn hai người đã hóa thành tro tàn, Lưu Ngọc chỉ có thể lắc đầu.
Cũng không phải hắn định chế giễu tu sĩ Vô Mi cái gì.
Bởi vì chính hắn cũng không dám chắc chắn, khi mình đối mặt với cái chết, có còn đẹp mắt hơn người ta hay không!
Kiếm quang sáng chói, đao khí tung hoành.
Ở bên bình đài khác, trong khoảng thời Nhậm Hồng Nhan, tu sĩ Vô Mi lần lượt chết đi, cuộc chiến đấu của Đường Thiên Bảo và Chu Tử Văn cũng đến hồi thắng bại.
Bởi vì các loại yếu tố của hoàn cảnh, Đường Thiên Bảo dần đổi tư thế suy tàn sang ưu thế càng lúc càng lớn hơn.
Tần số giao phong rất cao, thời khắc chém giết sinh tử tới, cuối cùng hắn ta cũng có thể chuyển hóa ưu thế thành thắng lợi, chiếm cứ tuyệt đối thế thượng phong.
Mà Chu Tử Văn đã rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể bị động phòng ngự, cơ hội chủ động công kích cực kỳ hạn chế.
Đối với một bên đã xảy ra biến cố kinh thiên động địa, Lưu Ngọc bỗng nhiên bộc phát, cùng với việc Nhậm Hồng Nhan và tu sĩ Vô Mi tử vong, thần thức của hai người đều thu hết được.
Nhưng mà giữa hai người lại đang giao phong quá kịch liệt, đã dừng lại không được nữa rồi.
"A!"
Đường Thiên Bảo quát lên một tiếng chói tai, cố hết sức tích tụ pháp lực toàn thân, cưỡng chế đẩy khí thế lên lúc đỉnh cao nhất.
Phi kiếm màu vàng đất thuộc Linh khí cực phẩm bộc phát lên Linh quang rực rỡ mà từ trước tới nay chưa từng có, từ trình độ đỉnh phong tiến vào thời kỳ thăng hoa đỉnh cao!
Sắc mặt Đường Thiên Bảo trầm ngâm, trong lòng cất giấu sự bi thương cho giáo chúng đã chết đi, thể hiện sự tự trách mình khi chưa nhìn ra mọi việc, cũng như sát ý mãnh liệt đối với phản đồ Thánh Giáo.
Còn có sự thống khổ khi mất đi trưởng bối, đồng đạo và huynh đệ.
Giờ khắc này, trong đôi mắt mở to của hắn, chỉ chốc lát đã hiện lên rất nhiều cảm xúc khác nhau, mang theo sự phức tạp trước nay chưa từng có.
Cuối cùng chỉ còn lại sát ý!
"Giết!"
Đường Thiên Bảo lại quát lên một tiếng cực chói tai lần nữa, dường như phát tiết toàn bộ tất cả cảm xúc dư thừa ra ngoài.
Trong lòng không chút tạp niệm nào khác.
Hai tay của hắn ta nắm thật chặt trường kiếm với Linh quang sáng chói rực rỡ, thậm chí cơ bắp cả người còn hơi run rẩy, sau đó nâng tay cao hơn đỉnh đầu.
Từ trên quét xuống, dùng toàn lực hung hăng chém xuống một kiếm!
"Đùng đoàng."
Tiếng kiếm đinh đang đột ngột vang lên trên bình đài, vang vọng tất cả các ngõ ngách.
"Một kiếm này."
Thu thập xong chiến lợi phẩm, Lưu Ngọc vừa vặn nhìn qua, bên tai lại truyền tới tiếng kiếm vang dội thanh thúy.
Nhìn thấy Đường Thiên Bảo giơ cao một kiếm, hắn không khỏi động dung!
Một kiếm này, không nói rõ được cũng không tả được, dường như phù hợp với "Đại thế" trong cõi u minh nào đó, khiến hắn cũng sinh ra cảm giác khó mà ngăn cản được.
"Chắc đây chính là cảnh giới "kiếm thế" của kiếm tu nhỉ?"
Trong lòng Lưu Ngọc hơi động.
Không hề muốn đối đầu trực tiếp với phong mang của một kiếm này, hắn tạm thời kiềm chế lại, không lựa chọn động thủ.
Cứ để cho hai người kia lưỡng bại câu thương, mình lại thu hoạch cũng sẽ không muộn.
Mặc dù thủ đoạn hèn hạ một chút, nhưng chỉ cần có thể đạt được mục đích, xưa này Lưu Ngọc cũng không để ý mà dùng luôn.
Cái gì gọi là "Kiếm thế" chính là cảnh giới đệ nhất của kiếm tu, có thể lấy lực lượng của bản thân đặt vào trong đại thế của cõi u minh, bộc phát ra năng lực sát phạt mạnh mẽ vượt qua bản thân.
Kiếm tu đạt tới cảnh giới "Kiếm thế", trong Luyện Khí, Trúc Cơ, có thể vượt cấp cũng là chuyện bình thường.
Đương nhiên, chuyện vượt cấp này chỉ là vượt qua một cảnh giới nhỏ.
Chẳng qua hiện nay tại Tu Tiên Giới, mặc dù môn phái Kiếm đạo không hề ít, tu tiên giả đi tìm kiếm tu nhất đạo cũng không phải ít.
Nhưng cho dù như thế, có thể đạt tới "Kiếm thế" cảnh giới đệ nhất của kiếm tu, cũng là kiểu vạn người mới có một.
Ít nhất, cho đến tận lúc này, Lưu Ngọc còn chưa từng nhìn thấy.
Đương nhiên, sẽ có nguyên nhân càng lớn hơn, là do hắn bế quan lâu dài khổ tu, tu sĩ gặp qua tương đối ít.
Dưới đủ loại trắc trở khác nhau, giáo phái đứng trước nguy cơ sinh tử tồn vong, Đường Thiên Bảo vẫn có thể đạt tới đủ khiến hắn thấy rất ngạc nhiên.
"Xem ra, Thánh Hỏa Giáo vẫn còn chút may mắn."