Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1153 - Chương 1153. Linh Tính! (4)

Chương 1153. Linh tính! (4)
Chương 1153. Linh tính! (4)

Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Chẳng qua trong lòng của hắn lại không có chút đắc ý nào.

Cho dù đối phương đạt tới cảnh giới "Kiếm thế" là thiên kiêu vạn người có một thì sao chứ?

Cho dù tiến vào cảnh giới kiếm thế cũng không cách nào thay đổi trạng thái Đường Thiên Bảo đến gần cực hạn, hơn nữa sau khi đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, cảnh giới đệ nhất kiếm tu cũng không có lớn như trong tưởng tượng.

Dù sao, có thể tu luyện tới Trúc Cơ đỉnh phong, ai còn là hạng người bình thường kia chứ?

Ba đạo tề tu, cho dù Đường Thiên Bảo có ở trạng thái hoàn toàn thịnh, Lưu Ngọc vẫn có lòng tin chém giết được hắn ta!

Việc này tuyệt đối không phải là cuồng vọng, mà sự tự tin này chính là đạt từ thành quả tu tiên bản thân mà ra!

Đủ loại suy nghĩ hiện lên, thật ra chẳng qua chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.

Gần như khi kiếm minh vang lên thì Đường Thiên Bảo đã tự mình xuống một kiếm, ra sức chém xuống.

Trường kiếm dọc theo quỹ tích huyền diệu mà vung ra, Linh quang sáng chói lập tức bị thu liễm.

Một đường dài chừng sáu thuốc gần như hóa thành kiếm quang thực, từ thân kiếm tách ra.

Kiếm quang này như trăng hoa trong sáng, toàn thân ngân bạch không có một chút tì vết nào, tỏa ra khí thế sắc bén không chút kiêng dè nào, đủ để xuyên vàng, nứt đá mà không để lại dấu vết nào!

"Vèo."

Kình phong mãnh liệt vang lên, kiếm quang màu bạc mang theo sức lực không thể địch nổi bay về hướng Chu Tử Văn.

"Hửm?"

Ngay khoảnh khắc Đường Thiên Bảo giơ cao trường kiếm, Chu Tử Văn đã nhận ra.

Đứng dưới góc độ của gã, chỉ cảm thấy lông mao dựng đứng, dường như không phải đối mặt với một người mà là cả vùng không gian xung quanh.

Kiếm quang vô cùng sắc bén, tựa như tiếp xúc với làn da, khiến mi tâm của gã ẩn ẩn cảm giác nhói đau.

"Đáng chết!"

Chu Tử Văn tránh thoát ảnh hưởng, sắc mặt hết sức khó coi.

Cho dù có vẻ bại đã rất rõ ràng, nhưng gã vẫn có sự tin tưởng ở mình, vẫn không nguyện ý từ bỏ.

Chu Tử Văn nhanh ấn pháp quyết, tốc độ nhanh gần như xuất hiện tàn ảnh, đồng thời tăng cường pháp lực toàn thân lên.

Dưới sự vận chuyển công pháp, hai con ngươi của gã bao trùm màu đỏ máu, mái tóc đen dài không gió mà tung bay, áo bào và tóc không ngừng sinh ra từng sợi huyết khí, đã có phong thái kiêu hùng của ma đạo.

Nhìn qua, cả người còn giống ma tu hơn của tu sĩ Vô Mi!

Chu Tử Văn khống chế tiểu đao màu đen là Linh khí cực phẩm, nhanh chóng căng lớn tới gần ba thước, hóa thành lưu quang màu đen, không hề yếu thế mà nghênh đón kiếm quang kinh diễm đằng kia.

Tiếp đó gã chỉ một cái lên trên tiết trượng màu đen, tinh thạch huyết hồng trên đó lóe lên ánh sáng, lập tức bạo phát ra hồng quang sáng rực trước nay chưa từng có.

Hồng quang vô cùng tà dị sáng lấp lánh, khiến nửa bình đài đều bao trùm một tầng huyết sắc, dường như tỏ sáng rõ một cái gì đó.

Chẳng qua phạm vi kiếm quang màu bạc lấp lánh thì huyết sắc lại không thể xâm lấn nửa phần, tựa như có lực lượng vô hình ngăn cản.

Một nửa huyết hồng, một nửa màu bạc cả hai đều cân sức cân tài.

Quang hoa huyết sắc lóe lên rồi biến mất, tiết trượng màu đen lại chầm chậm xoay vần.

"Huyết Mạc Thiên Hoa."

Dưới sự không chế của Chu Tử Văn, tinh thạch huyết hồng bắn ra một cột sáng to bằng cánh tay đứa bé, tản ra chừng nửa trượng phía trước người gã, hình thành một lồng ánh sáng màu máu.

Thông qua cột sáng, màn sáng huyết hồng và tiết trượng màu đen kết nối lại với nhau, liên tục bổ sung linh lực không ngừng cho nhau, không ngừng trở nên nặng nề hơn.

Đối mặt với kiếm quang vô cùng kinh diễm kia, Chu Tử Văn biết tiểu đao của mình không có khả năng ngăn cản được, cho nên lựa chọn thi triển pháp thuật gọi "Huyết Mạc Thiên Hoa" này, gửi hy vọng có thể chống nổi một kiếm kia.

"Đạo pháp thuật này dường như hơi giống Thủy Mạc Thiên Hoa?"

"Không phải là dựa trên cơ sở Thủy Mạc Thiên Hoa để cải tiến ra đó chứ?"

"Ở phương diện uy năng, tựa hồ còn hơn Thủy Mạc Thiên Hoa hai phần, tuyệt đối vượt qua loại pháp thuật cực phẩm nhị giai."

"Nhưng so với khi Chu Trác Phong thi triển "Thần Tiêu Cuồng Lôi" thì vẫn kém một, hai bậc."

Nhìn toàn bộ quá trình hai người thi triển thủ đoạn, trong lòng Lưu Ngọc vẫn thấy tương đối.

Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh.

Kiếm thế, kiếm quang, tiểu đao màu đen, Huyết Mạc Thiên Hoa.

Thủ đoạn mà hai người thi triển thật ra cũng chỉ là chuyện xảy ra một khoảng ngắn ngủi mà thôi.

Sau một hơi, thủ đoạn mà hai người toàn lực xuất ra lập tức va chạm cùng nhau.

"Ầm!"

Uy thế Linh khí cực phẩm mạnh mẽ biến hóa thành một đạo Linh khí màu đen cao hơn ba thước đụng cùng với kiếm quang màu bạc với khí thế dồi dào kia.

Sau khoảng nửa hơi, lập tức phân định ra cao thấp.

Tốc độ ảm đạm của Linh khí tiểu đao màu đen thẳng tắp bay ngược về phía sau, trong quá trình đã bị đánh trở về nguyên hình, thu nhỏ còn chừng ba tấc.

Đồng thời, thân đao còn để lại vài vết kiếm mờ mờ, có thể thấy được uy năng chênh lệch lớn cỡ nào.

Đánh cho tiểu đao màu đen về lại nguyên hình, nhưng kiếm quang màu bạc vẫn không bị ngăn cản.

Chỉ trong chớp mắt, đã vượt qua khoảng cách chừng năm, sáu trượng, nặng nề rơi vào trên vòng bảo hộ "Huyết Mạc Thiên Hoa".

"Ầm ầm!"

Giữa tiếng kiếm ầm vang như có như không cùng với vòng bảo hộ huyết hồng tiếp xúc, kiếm quang màu bạc nở rộ vô cùng rực rỡ.

Ở nơi này dưới hào quang rực rỡ, ngay cả vòng bảo hộ huyết hồng cũng phóng xạ ra huyết quang cũng trở nên mờ nhạt, ảm đạm.

Lưu Ngọc nhìn thấy rõ, rõ ràng là sở trường kiếm quang sát phạt, ngoại trừ sắc bén ra thì không biết tại sao lại có thêm khái niệm "Bàng bạc".

Khái niệm "bàng bạc" và "sắc bén" hỗn hợp lại cùng nhau, nhưng không có hề có chút không hài hòa nào.

Kiếm quang bàng bạc rơi vào trên vòng bảo hộ huyết hồng, hình như không thể tiếp tục nhận nổi lực lượng rơi xuống nữa, trong giây phút tiếp xúc với vòng bảo hộ màu hồng mỏng manh, có vài phần cảm giác lung lay sắp đổ.

"Không được!"

Sắc mặt Chu Tử Văn đột nhiên thay đổi.

Hết chương 1153.
Bình Luận (0)
Comment