Nhưng vì thực hiện nguyện vọng của Thạch trưởng lão, tiếp tục truyền thừa Thánh Hỏa Giáo, nên gã không thể có lý thất bại.
Gã không thể chết ở chỗ này!
"Phốc!"
Ngay lập tức trong mắt Chu Tử Văn vừa lóe lên ánh sáng ngoan tuyệt, đập một chùy lên huyệt vị trên tim, không để ý tới việc tổn hao nguyên khí, phun ra một miệng tinh huyết lớn.
Màu máu đỏ tươi ướt át, thơm ngát xông vào mũi, đều rơi hết trên tinh thạch màu máu, kết nối vòng bảo hộ và cột sát tinh thạch màu máu lập tức biến lớn ra thêm một vòng.
Tiếp đó, vòng bảo hộ huyết hồng lại nặng thêm vài phần, ngay cả màu máu cũng càng đậm hơn.
Uy năng lập tức tăng lên gấp bội!
Dưới sự bổ sung thêm của miệng huyết tinh này, vòng bảo hộ huyết hồng cuối cùng cũng ổn định được, không dễ bị đánh thủng như trước.
"Ầm ầm."
Từng tiếng kiếm minh không ngừng vang lên, đồng thời càng chói tai hơn, cũng chưa thể vượt qua kiếm quang màu bạc thật vượt quá dự kiến của Chu Tử Văn.
Cho dù có một lượng lớn tinh huyết gia trì, vòng bảo hộ huyết hồng cũng không có xu thế tăng lên, đang từ từ bị kiếm quang hao mòn, không ngừng trở nên mỏng manh.
Chậm chạp lại kiên định.
Không để ý tới vết máu tươi ở khóe miệng, tóc tai Chu Tử Văn rối bời, điên cuồng rót pháp lực vào trên tiết trượng màu đen.
"Đùng đoàng."
Kiếm quang sắc bén, không ngừng để lại những vết tích trên vòng bảo hộ huyết hồng, vang lên từng tiếng nổ đùng đoàng.
Nhưng vòng bảo hộ huyết hồng cũng không phải hư danh, nơi bị tổn thương nhanh chóng được khôi phục lại.
Cứ như vậy, kiếm quang và vòng bảo hộ rơi vào thế giằng co, trước sự sống chết, thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp.
Trong khi kịch liệt đối kháng, thời gian ba nhịp thở lại trôi qua thật nhanh.
"Ầm ầm!"
Lúc này tiếng vang của kiếm khí càng chói tai, chỉ nghe thấy tiếng đã có thể cảm giác được, một kiếm quang kia là sắc bén cỡ nào.
"Đùng đùng đùng."
Liên tục nổ vang, vòng bảo hộ huyết hồng càng thêm mỏng manh.
Mặc kệ Chu Tử Văn cố gắng thế nào, sự chênh lệch giữa vòng bảo hộ huyết hồng và kiếm quang màu bạc đã có sự chênh lệch rất rõ ràng.
Cho dù có tinh huyết gia trì, tiêu hao Linh khí cũng không thể san bằng sự chênh lệch này.
Rốt cuộc, khi bảo hộ huyết hồng mỏng tới cực hạn, chỉ còn lại một lớp màn mỏng tang.
Tựa như chỉ cần đâm một cái là có thể tùy tiện đâm thủng.
"Ầm ầm."
"Xoẹt xoẹt."
Nương theo tiếng kiếm vang dội, cuối cùng vòng bảo hộ huyết hồng vẫn bị đánh thủng, xuất hiện một lỗ thủng thật lớn ngay ở trước mặt.
"Tất cả đều kết thúc rồi sao?"
"Cuối cùng vẫn không thể chứng minh, ta mới là lựa chọn chính xác."
"Ân đức của trưởng lão vẫn không thể nào trả hết nổi."
"Kiên trì lâu dài, cuối cùng vẫn thất bại."
"Cuối cùng ta vẫn không thể nắm giữ được Thánh Giáo, dùng cách của mình để phục hưng giáo phái."
Linh khí, pháp thuật liên tiếp bị phá, cộng thêm tiêu hao tinh huyết, nguyên khí tổn thương nhiều, khí cơ liên lụy xuống khiến bản thân Chu Tử Văn trọng thương rất nặng.
Khí tức nhanh chóng suy yếu, rơi xuống trình độ Trúc Cơ trung kỳ, ngay cả màu máu trong mắt cũng mờ đi ra khá nhiều.
Trong giây phút chạm tới kiếm quang, trong mắt gã liên tục xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, sau đó gã nhắm chặt hai mắt, bình tĩnh đối mặt.
Ký ức dường như lại trở về lúc ban đầu, vào cái đêm khi bỏ lỡ cơ hội ngồi lên vị trí Thánh Tử.
Hai người có thành tích khảo hạch tương đương, nhưng Thạch trưởng lão thân như cha lại khuyên bảo, Chu Tử Văn nên từ bỏ vị trí Thánh Tử, trở thành một "Ám tử".
Đồng thời được trưởng lão thông báo về bí ẩn và quá khứ của giáo phái, bao gồm cả bí cảnh, các loại tin tức của Thánh Hỏa kiếm, biết được trách nhiệm nặng nề và sứ mệnh cần gánh vác.
Thế nhưng, một tờ "Thánh Hỏa lệnh" cực kỳ quan trọng lại không thuộc về gã.
Chu Tử Văn không hiểu, rõ ràng thành tích khảo hạch tương đương, vì sao Thạch trưởng lão ân trọng như núi của gã lại lựa chọn Đường Thiên Bảo?
Trải qua chuyện này, gã nhận phải sự tổn thương sâu sắc, thề rằng phải để Thạch trưởng lão chứng minh, sớm muộn gì mình cũng đoạt lại được quyền chủ đạo của giáo phái, lấy phương thức của mình để duy trì truyền thừa.
Từ đó về sau, tín ngưỡng của Chu Tử Văn đã không còn kiên định.
Sở dĩ vẫn muốn tiếp tục truyền thừa giáo phái, không phải bởi vì sự tận tâm và tín ngưỡng mà là vì báo ân.
Hồi báo ân đức của Thạch trưởng lão!
"Kết thúc rồi."
Hai mắt gã nhắm lại, mặc dù kiên trì đã lâu như cuối cùng vẫn thất bại nhưng Chu Tử Văn vô cùng dứt khoát.
Qua chừng vài nhịp thở, cái chết trong dự đoán không xảy ra, Chu Tử Văn mở to hai mắt.
Gã nhìn thấy, kiêm quang màu bạc kia chỉ cách chóp mũi của mình chưa tới một tấc.
Chỉ là kiếm quang vẫn lơ lửng giữa không trung nhưng lại không tiến thêm nữa.
"Đây là ý gì?"
"Hay là muốn trước khi đánh giết còn muốn mạnh mẽ tra tấn ta một phen, để giải hận cho Dương thúc và Tử Sam?"
Hai mắt màu đỏ rực nhìn về phía đối phương, vẻ mặt Chu Tử Văn lộ ra sự mỉa mai, lạnh lùng nói.
Gã có sự kiêu ngạo của mình, tuyệt đối sẽ không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cho dù bỏ mình cũng tuyệt đối không hối hận!
Sau khi chém ra một đạo kiếm quang kinh diễm kia, trong nháy mắt Đường Thiên Bảo không thể duy trì nổi trạng thái kỳ diệu kia, khí tức quanh người cũng nhanh chóng tuột dốc, rơi xuống trình độ Trúc Cơ hậu kỳ.
Một kiếm kia đã tiêu hao hơn nửa tinh khí của hắn ta.
Đường Thiên Bảo giọng điệu đục ngầu, nhìn chằm chằm Chu Tử Văn, trong mắt tràn ngập ý chí muốn giết người.
Trong lòng lại rơi vào sự giãy dụa kịch liệt.
Vô cùng thống khổ!
Trong lúc nhất thời, tiếng nổ ầm vang lại không ngừng nhỏ lại, bình đài cũng được yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng thở dốc thỉnh thoảng vang lên.
Lưu Ngọc đứng cách đó không xa, hờ hững nhìn xem hai người tự tổn thương nhau, không lựa chọn ra tay trước.
Vốn lúc này, xuất thủ khống chế hai người là thích hợp nhất.