Tương lai nếu Lưu Ngọc Kết Đan thành công, cũng có thể giúp đỡ cho Lý Trường Không một chút, để lực ảnh hưởng của Lý gia tại tông môn càng nâng cao thêm một bước.
"Đáng tiếc, Thanh Dương không muốn trở thành thân truyền, càng thêm ràng buộc với Lý gia"
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Trường Không có hơi tiếc nuối, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, nói:
"Thanh Dương có thể dựa vào tư chất Tam linh căn bình thường đi tới một bước này, coi như đã vượt qua những người cùng thế hệ, vi sư vô cùng vui mừng."
"Chẳng qua, nên nhớ không được vì vậy mà tự cao tự đại!"
"Con đường tu tiên, quý ở sự kiên trì bền bỉ."
"Nếu nhất thời lười biếng, có lẽ sẽ khiến tất cả những kiên trì lúc trước biến thành hư không, nhất là ở thời điểm quan trọng như Trúc Cơ hậu kỳ."
"Lão phu không biết đã gặp qua bao nhiêu cái gọi là thiên tài, lúc đầu kinh tài tuyệt diễm, tuổi còn trẻ đã có thành tựu ở Trúc Cơ, nhưng..."
Đầu tiên lão khen ngợi một phen, sau đó lại lời thâm ý trọng mà khuyên bảo một câu, nói ra từng chuyện xưa về những thiên tài đã mất, có vẻ lời nói khá thấm thía.
"Những lời của sư tôn hôm nay, đệ tử nhất định giữ mãi trong lòng, lúc nào cũng tự cảnh tỉnh chính mình."
Đơi khi sư tôn tiện nghi nói xong, Lưu Ngọc nhạt nhẽo đáp lại.
Nhiệt tình bất chợt thế này khiến hắn không kịp thích ứng, đành phải bảo đảm bằng lời thề son sắt.
"Ừm."
Nói chuyện khoảng nửa khắc, qua một lúc mải mê làm sư trưởng, thấy Lưu Ngọc không hề có vẻ thiếu kiên nhãn, lúc này Lý Trường Không mới dừng lại, hài lòng gật nhẹ đầu.
"Bây giờ khoảng cách ngươi tới Trúc Cơ đỉnh phong chỉ thiếu nửa bước nữa, đúng là đã đến lúc chuẩn bị cho việc ngưng kết Kim Đan."
"Đây là tất cả tâm đắc được ghi chép lại của vi sư khi xung kích bình cảnh Kim Đan lúc trước, về sau khi tu luyện tới Kim Đan trung kỳ, lại thêm vào một chút thông hiểu."
"Ngươi cầm về coi như tham khảo, nhưng hoàn toàn không thể rập khuôn theo."
Lý Trường Không vừa nói vừa lấy ra một viên Ngọc Giản, thả bay tới trước người Lưu Ngọc.
"Đa tạ sư tôn!"
Tiếp nhận Ngọc Giản vào trong túi trữ vật, Lưu Ngọc lại cúi đầu.
Cái cúi đầu này trái lại có thêm nhiều phần thật tâm thật ý.
Dù sao Kết Đan Tâm Đắc chưa tóm lược này, ghi chép lại tất cả quá trình xung kích Kim Đan của một người tu sĩ, có giá trị tham khảo rất cao.
Sau khi trở thành đệ tử chân truyền, mặc dù lúc xung kích bình cảnh Kim Đan, tông môn cũng sẽ cấp một ít Kết Đan Tâm Đắc, nhưng hiển nhiên kém xa loại không tóm lược này.
"Mặc dù đại sư tỷ ngươi Kết Đan thành công, nay đã là Kim Đan trưởng lão."
"Nhưng dù sao cũng là tỷ đệ đồng môn, các ngươi vẫn nên qua lại nhiều hơn, giữa sư tỷ đệ cũng không thể xa lạ."
"Thanh Dương ngươi phải học tập nhiều hơn ở Bất Ngữ, coi nàng ta là tấm gương mà học."
Lý Trường Không ý vị thâm trường nói.
Nói đến Lý Bất Ngữ, lão không khỏi lộ ra chút kiêu ngạo, đây là một trong hai hậu bối ưu tú nhất trong gia tộc.
"Đệ tử tuân mệnh."
Sau khi có được Kết Đan Tâm Đắc, Lưu Ngọc tiếp tục gật đầu, nói một ngày một đêm cũng không thành vấn đề.
Sau đó Lý Trường Không chỉ điểm một chút về vấn đề tu luyện, khoảng một khắc sau mới phất tay cho Lưu Ngọc lui ra.
"Đệ tử cáo lui!"
Lưu Ngọc lại thi lễ lần nữa, cung kính nói, sau đó hắn chậm rãi rời khỏi động phủ.
Quy củ quá nhiều, chính là không tốt như vậy đấy.
Làm bất cứ chuyện gì cũng đều phải có nhiều loại lễ nghi, lần này hắn bái phỏng sư tôn tiện nghi chỉ là hành lễ thôi cũng đã phải năm, sáu lần.
Chẳng qua bái phỏng một lần đã có thể có được loại Kết Đan tâm đắc thế này, Lưu Ngọc hành lễ thêm vài lần nữa cũng không sao.
Hắn chịu được!
Dọc theo những bậc thang chỉnh tề sạch sẽ trong núi, hắn chậm rãi đi xuống bên dưới, đi qua từng cái động phủ của đồng môn Trúc Cơ và Kim Đan trưởng lão.
Có vài động phủ phong cách cổ xưa tự nhiên, lại có vài động phủ xa hoa tráng lệ, còn có kiến trúc vài tòa động phủ mang phong cách riêng khác lạ.
Đủ loại cảnh tượng, không có trường hợp nào quá cá biệt.
Mặc dù môn quy của Nguyên Dương Tông không đề cập đến xa hoa hưởng thụ, nhưng cũng không yêu cầu quá nghiêm khắc với từng tu sĩ.
Cho nên kiến trúc trong động phủ có tráng lệ thì cũng coi như hưởng thụ một chút mà thôi, cũng sẽ không xúc phạm môn quy, chỉ là khó tránh khỏi đồng môn sẽ lên án.
Thậm chí Lưu Ngọc có thể nhìn thấy, giữa vài tòa kiến trúc, có vài đồng môn đang chơi đùa với mỹ cơ mỹ thiếp.
Các loại chơi đùa vô cùng đa dạng, quả nhiên là hưởng thụ hết phong lưu.
Nếu tu sĩ Trúc Cơ từ bỏ con đường tu luyện, thú vui mà họ tận hưởng thậm chí còn tốt hơn so với các hoàng đế thế tục!
Chỉ chốc lát sau, Lưu Ngọc đã đi xuống khỏi Thông Thiên phong, đi vào Chân Dương Đạo Trường.
…
Thời gian bất tri bất giác trôi qua tới giờ Dậu, ánh mặt trời ngả về phía tây, ánh chiều đỏ rực phủ đầy trời.
Phía đường chân trời xa xôi, tà dương chỉ còn lại một nửa, vẫn bướng bỉnh chưa chịu hạ xuống hết.
Hàng triệu những ánh sáng rực rỡ lóe ra, trải rộng khắp bầu trời và mặt đất, giờ phút này lại có hương vị khác lạ.
Lưu Ngọc thu hết cảnh đẹp vào trong mắt, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.
Giờ khắc này, hắn không khỏi nghĩ tới thái độ biến đổi của sư tôn tiện nghi nhà mình.
Lúc đầu hoàn toàn vì nể mặt Nghiêm gia mới nhận mình làm đồ đệ, về sau thì hờ hững, thờ ơ, cho tới bây giờ, thái độ lại hoàn toàn khác biệt.
Trước khi đi ra ngoài vân du, còn cố ý ban thưởng phù lục phòng ngự, thậm chí còn có ý thu nhận mình làm đệ tử thân truyền.
Trước sau mấy chục năm, hai loại thái độ này hoàn toàn khác biệt, quả thực khiến người ta cảm thấy hơi thổn thức.
"Thế sự vô thường, tình người ấm lạnh, cùng lắm chỉ có như thế này thôi."
Lưu Ngọc mỉm cười.
Hắn biết, tất cả đều là vì giá trị mà mình có thể tạo ra ngày một tăng lên.
Bây giờ mình hiện ra tiềm lực thật, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng coi trọng!