Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1173 - Chương 1173. Ý Nghĩ Luyện Hóa

Chương 1173. Ý nghĩ luyện hóa
Chương 1173. Ý nghĩ luyện hóa

Nếu vẫn là đệ tử ngoại môn chẳng có tiếng tăm gì năm đó, làm gì có ai để ý tới nhỉ?

"Nguyên nhân này cũng bởi vì thực lực mà thôi."

Lóe lên ý nghĩ này xong, Lưu Ngọc hơi cảm khái, tiếp tục đi ra ngoài.

"Lưu sư huynh."

"Thanh Dương sư huynh."

"Gần đây sư đệ vẫn luôn nghiên cứu con đường luyện đan, nghe nói tạo nghệ luyện đan của sư huynh tinh thâm, không biết có rảnh để chỉ điểm một lúc không?"

"Lưu sư huynh."

Đến tới Chân Dương Đạo Trường, từng người đồng môn Trúc Cơ tiến lên chào hỏi, đều mở miệng gọi sư huynh.

Hiện tại Lưu Ngọc là đệ tử chân truyền của tông môn, chính là một trong hai mươi bốn vị đệ tử chân truyền, một tiếng sư huynh này tự nhiên có thể nhận được.

"Các vị sư đệ, sư muội."

"Không dám, không dám."

Trên mặt Lưu Ngọc lộ tươi cười, ngựa quen đường cũ mà ứng phó đồng môn, thuần thục kêu tên của từng đồng môn Trúc Cơ.

Với thân phận đệ tử chân truyền, hắn vừa xuất hiện tại Đạo Trường, đã trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.

Là tu sĩ được mọi người ở Đạo Trường chú ý nhất!

Lúc này, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được một chút đãi ngộ mà chỉ "Tam Anh Tứ Kiệt" mới có.

"Chư vị sư đệ, sư muội... Những chuyện này sau rồi hẵng bàn lại."

"Lưu mỗ vừa mới trở về tông môn, còn chuyện quan trọng cần xử lý, xin lỗi không tiếp được."

"Cáo từ."

Lưu Ngọc chắp tay với mọi người xung quanh xong, lấy Linh khí cực phẩm là Dung Hỏa đao ra, hóa thành một tia sáng màu đỏ bay lên trời cao, ngay sau đó đã biến mất khỏi dãy núi.

"Đời này nếu có thể giống như Thanh Dương sư huynh, tu vi cao thâm, còn là đệ tử chân truyền, hẳn là chết cũng không hối tiếc."

Một đồng môn Trúc Cơ kỳ nhìn bóng lưng hăng hái lúc rời đi của Lưu Ngọc, hơi hâm mộ, thở dài nói.

Những người bên ngoài cũng tràn ngập đồng cảm, gật nhẹ đầu.

Với tốc độ bay của Dung Hỏa đao, tia sáng bay chưa tới nửa canh giờ, hình dáng quen thuộc của Vân Hà sơn đã dần hiện ra trong tầm mắt.

Thần thức khống chế chặt tia sáng, rồi rơi xuống trước lầu các của động phủ, Lưu Ngọc phất tay một cái thu Linh khí vào trong túi trữ vật.

Đang muốn đi lên lầu các, chợt nghe thấy một tiếng đàn du dương.

“Tinh tinh tinh...”

Lưu Ngọc bất chợt dừng bước, cũng không vội đi vào, mà lẳng lặng đứng nghe.

Tiếng đàn du dương trầm bổng, rung động lòng người.

Nhưng cẩn thận nghe kỹ thì sẽ nhận ra, độ dài trầm thấp chiếm cứ bảy phần, phần cao độ chỉ chừng ba phần.

Từ bên trong tiếng đàn này, hắn có thể cảm giác được sự nhớ nhung mờ nhạt, cùng với một ít ai oán.

Lưu Ngọc mỉm cười, không cần dùng thần thức xem cũng đã biết là ai ở bên trong.

Tình cảnh này, khiến hắn không khỏi nghĩ đến một bài thơ:

Nhàn rỗi lập hoàng hôn, cười hỏi cháo đã ấm chưa.

Tiếng đàn bổng hay trầm chỉ nghe là hiểu.

Sau khi một khúc kết thúc, Lưu Ngọc không do dự nữa, mở cửa đi vào trong đó.

"Kẽo kẹt."

Rất nhanh hắn đã thấy một bóng dáng màu ngọc bích, mặc váy dài màu xanh biếc.

"Phu quân!"

Nữ tu đang đánh đàn vừa nghe thấy động tĩnh lập tức ngẩng đầu lên, đợi khi thấy rõ người tới là ai, nét u buồn trên mặt lập tức biến mất, vội vàng đứng dậy, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói.

"Ừm."

"Như Yên, ta trở về rồi."

Lưu Ngọc hờ hững lên tiếng, nói khẽ.

Chỉ là lời nói còn chưa hết, một thân thể mềm mại như ngọc đã nhào lên tới.

Siết chặt eo của hắn, vùi khuôn mặt vào trong ngực của hắn.

Một mùi thơm quen thuộc lập tức tràn vào trong mũi, rồi lan tràn khắp tâm can.

Cảm nhận được hai tay giai nhân đang siết chặt mình, Lưu Ngọc chần chừ một chút, sau đó ôm chặt nàng ta vào lòng.

Trong lầu các, mọi thứ đều vô cùng yên lặng, lúc này không có bất cứ thanh âm nào phát ra.

Mãi cho tới một lúc lâu sau, Kỷ Như Yên mới khôi phục lại từ trong niềm vui sướng.

Nàng ta vốn cho rằng, lần đi vân du này của phu quân, ngắn thì bảy, tám năm, còn dài là vài chục năm, thậm chí thời gian còn dài hơn nữa cũng không phải là không thể.

Không ngờ tới, trước sau chỉ hơn một năm đã có thể gặp lại nhau.

Ý thức được mình hơi thất thố, gương mặt Kỷ Như Yên đỏ ửng lên, hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng dùng sức giãy dụa rời khỏi vòng ôm.

"Thiếp thân thất lễ."

"Đây là bánh ngọt mà thiếp thân tự làm, đều đúng theo khẩu vị của phu quân, phu quân đi đường mệt nhọc, có thể nếm thử hay không?"

Kỷ Như Yên thi lễ khẽ chào một tiếng, giọng điệu dịu dàng nói.

Thấy dáng vẻ tiểu nữ nhi của thị thiếp mình, Lưu Ngọc đánh giá một lúc, mới cười nhẹ, dời ánh mắt.

Sau đó xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía các loại bánh ngọt được bày trên bàn.

Những món bánh ngọt này vô cùng tinh xảo, ý nghĩ sáng tạo, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, khiến người nhìn một cái là lập tức muốn ăn.

Bánh ngọt còn bốc lên từng luồng khí nóng hôi hổi, mặc dù sử dụng pháp thuật duy trì nhiệt độ ban đầu, nhưng cũng không khó nhận ra là vừa làm hôm nay.

Nếu không phải trùng hợp, chỉ có thể nói là mỗi ngày Kỷ Như Yên đều chuẩn bị sẵn.

Lưu Ngọc nghĩ đến đây, ánh mắt không khỏi trở nên dịu dàng hơn.

Cho dù hắn tự nhận không phải là người tốt lành gì, vong hồn dưới tay là vô số kể, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn có nơi mềm mại nhất.

Hắn luôn coi trọng có làm được việc hay không, chứ không coi trọng tấm lòng, mặc kệ Kỷ Như Yên thật lòng hay cố tình, loại hành vi này cũng đều đáng khen ngợi.

Từ sau khi Lưu Ngọc thăng lên Trúc Cơ, hắn luôn cố gắng giữ vững trạng thái Tích Cốc.

Muốn giảm hết lượng tạp chất nhận vào về sau, nếu không phải lúc quan trọng, thì rất ít khi dùng tới ngũ cốc.

Nhưng lần này, hắn quyết định phá lệ.

Đi tới trước án ngồi xuống, không cần tự mình ra tay, Kỷ Như Yên đã cầm lên một miếng bánh ngọt nhỏ đưa tới bên miệng.

Hết chương 1173.
Bình Luận (0)
Comment