Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1183 - Chương 1183. Huyết Mạch Lưu Gia (3)

Chương 1183. Huyết mạch Lưu gia (3)
Chương 1183. Huyết mạch Lưu gia (3)

Đối với sự tồn tại của hắn, dù là người qua đường hay đi bên cạnh đều giống như không nhìn thấy.

Đây chỉ là một phần chướng nhãn đơn giản, tu tiên giả dùng "Thiên Nhãn thuật" là có thể nhìn ra, chẳng qua dùng để giấu diếm phàm nhân thì vẫn rất tốt.

Lưu Ngọc tùy ý quét mắt qua, không dò xét thêm nữa, dựa theo cảm ứng của bí thuật, đi tới một phương hướng nào đó.

"Sàn sạt."

Ngay sau đó, hắn đã rời khỏi phố phường sầm uất, dòng người dần thưa thớt, ven đường cũng chậm rãi trở nên quạnh quẽ.

"Xem ra, đời sau của Lưu gia trôi qua cũng không tốt lắm."

Nhìn về đường phố hai bên đường, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Thành trì thế tục, bình thường tuân theo nguyên tắc "Đông giàu, Tây quý, Bắc nghèo, Nam tiện."

Ở thành đông thành tây, cuộc sống sẽ không quá tệ, thậm chí còn là đại phú đại quý.

Mà thành bắc và nam thì người sẽ khốn khổ và địa vị càng ti tiện hơn, hoàn toàn khác xa những cái trước.

Đời sau Lưu gia ở tại thành bắc, mặc dù không đến mức ti tiện nhưng hiển nhiên cuộc sống cũng không thoải mái.

Lưu Ngọc vừa lóe lên ý nghĩ này, lập tức đi tới hướng thành bắc.

Trên đường đi, cũng càng ngày càng tiêu điều rách nát, người dân phần lớn đều là mặc áo gai, áo vải, người mặc tơ lụa cực ít.

Cuối cùng hắn dừng lại trước một ngỏ hẻm nhỏ rách nát.

"Dựa theo cảm ứng từ bí thuật, có hai huyết mạch Lưu gia ở chỗ này."

Nhìn phòng ốc đơn sơ trong hẻm nhỏ này, Lưu Ngọc thầm nghĩ trong lòng.

"Ha ha ha..."

"Hi hi hi..."

Một loạt tiếng hài đồng đùa giỡn bỗng nhiên vang lên từ trong ngõ hẻm nhỏ.

Thanh âm ngây thơ non nớt, tuổi tác không quá lớn, có lẽ không quá mười tuổi.

Lưu Ngọc đi qua xem xét, lập tức trông thấy một nam một nữ hài đồng đang đuổi theo nhau chạy ra tới cửa ngõ.

Nam đồng chừng tám tuổi, là một đứa nhỏ kháu khỉnh mập mạp, khỏe mạnh, trông hơi béo ú, trên khuôn mặt tràn ngập tươi cười.

Trên tay cầm một xấp giấy đỏ xếp thành con diều, giơ cao hơn đầu, nhanh chóng chạy nhanh về phía trước.

Mà nữ đồng phía sau, hình thể càng nhỏ hơn, chỉ chừng sáu tuổi.

Ngày thường phấn điêu ngọc trác, đôi mắt sáng long lanh, tràn ngập linh tính.

Dù cho mặc áo vải, cũng khó che lấp được phần đáng yêu kia, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, sau này sẽ là một cô nương xinh đẹp.

"Ca, trả lại cho ta."

"Đây là ta làm mà!"

"Ha ha ha, không cho, không cho đấy."

"Muốn thì tới mà lấy!"

Nam đồng khỏe mạnh kháu khỉnh cười ha ha, trên mặt nữ đồng phấn điêu ngọc trác tràn ngập uất ức, kìm nén cảm giác muốn khóc.

Hai tiểu hài một đứa đuổi một đứa chạy, không để ý tới tình huống phía trước.

"Bụp."

"Ai u..."

Nam đồng cảm giác mình giống như đụng phải vách tường cứng rắn nào đó, tay nhỏ che trán, kêu đau.

Hai tay nhóc sờ lên trán, không có chảy máu, hình như cũng không đau bằng va vào tường?

Đó là cái gì?

Nam đồng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, chưa từng thấy, vội vàng lùi về phía sau vài bước, sợ hãi nhìn bóng dáng khôi ngô cao lớn kia.

"Bắt được rồi!"

"Hì hì!"

Ngay trong giây phút chậm trễ này, nữ đồng đã đuổi theo tới, đoạt lại con diều từ trong tay nam đồng, nín khóc, mỉm cười, vui vẻ nhướng mày.

"Á..."

Sau đó, nữ đồng cũng nhìn thấy người cao lớn xa lạ kia, không khỏi trốn sau lưng ca ca, ló đầu nhỏ ra, sợ hãi quan sát đối phương.

Trong hẻm nhỏ, nhất thời rơi vào trong tĩnh lặng.

"Không sai."

"Hai tiểu hài đồng này đều là huyết mạch của Lưu gia."

Dựa theo cảm ứng từ bí thuật, cùng loại cảm giác thân thiết tự nhiên kia, trong lòng Lưu Ngọc lập tức suy đoán ra.

Nhìn ánh mắt sợ hãi của hai hài đồng, trong lòng hắn khẽ động, trên mặt nặn ra nụ cười ngượng ngùng:

"Không cần sợ, tiểu bằng hữu, thúc thúc không phải người xấu."

"Các ngươi tên là gì?"

Lưu Ngọc đã tám mươi lăm tuổi, chẳng qua dung nhan của tu tiên giả già yếu chậm chạp, mà hắn vì đạt Trúc Cơ sớm, cho nên trông cứ như thanh niên chừng hai mươi tuổi.

Mặc dù dựa theo bối phận, hắn nên được tính là đời ông nội, nhưng hắn không có ý định lộ ra thân phận thật sự, cho nên tự xưng là "Thúc thúc".

Dựa theo vẻ ngoài của mình, gọi như thế này hoàn toàn thích hợp.

"..."

Nam đồng nữ đồng đều không nói chuyện, chỉ sợ hãi nhìn người xa lạ bỗng nhiên xuất hiện này, rõ ràng vô cùng sợ hãi.

Thế tục cũng không thái bình, bọn buôn người lừa bán tiểu hài cũng không ít.

Có lẽ phụ mẫu bọn chúng đã từng khuyên bảo, không nên tùy tiện nói chuyện với người xa lạ, cũng không được tin người lạ.

Nhìn hai hài đồng này, Lưu Ngọc không khỏi hơi đau đầu.

Hắn giỏi việc chém giết nhưng việc dỗ tiểu hài tử lại không có cách nào.

"Sớm biết đã dẫn theo Thu Thủy đi cùng là được."

"Ở phương diện dỗ hài tử, nàng ta hẳn là giỏi hơn mình."

Không có được đáp án như mong muốn, bầu không khí trong hẻm nhỏ lập tức có hơi ngượng ngùng.

"Có rồi!"

Nghĩ một lúc, Lưu Ngọc bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp thật tốt.

Hắn đưa tay sờ phía sau một cái, qua chừng vài nhịp thở đã lấy ra hai xâu hồ lô ngào đường đỏ rực.

"Đừng sợ, thúc thúc thật sự không phải người xấu."

"Đến đây, cho các ngươi ăn kẹo hồ lô ngào đường này."

Lưu Ngọc ngồi xổm xuống, để mình không lộ ra cảm giác áp bách nữa, đưa hai xiên hồ lô ngào đường qua.

Dưới ánh mặt trời nhu hòa, hồ lô đỏ rực, hiện ra ánh sáng mê người, nhìn qua khiến người ta vô cùng muốn ăn!

"Phụ mẫu kiếp trước chính là dùng đồ ăn vặt như này để lừa gạt tiền mừng tuổi của mình, nói hay một tiếng là "Giữ giùm"."

"Không tin hai tiểu gia hỏa này có thể kháng cự được sức hấp dẫn này."

Trong lòng của hắn âm thầm cười một tiếng.

Không ngoài dự liệu, hồ lô ngào đường vừa xuất hiện, nam đồng và nữ đồng hai mắt đều sáng rực, ánh mắt không dứt ra được, hiển nhiên vô cùng động lòng.

Hết chương 1183.
Bình Luận (0)
Comment