Chẳng qua bản năng cảnh giác với người xa lạ vẫn còn đó khiến bọn chúng không dám tiến lên trước.
"Quả nhiên, hồ lô ngào đường vẫn dễ dùng nhất."
Trong lòng Lưu Ngọc cười thầm, thấy thế cũng không thúc giục, chỉ là hắn lại lắc lư hai xiên hồ lô ngào đường trong tay.
"Ca..."
Nữ đồng chọc chọc phía sau lưng nam đồng, hơi vểnh miệng nhỏ, nhỏ tiếng gọi một cái.
Bởi vì trong nhà cũng không giàu có gì, trái lại vô cùng nghèo khó, cho nên cô bé đã lớn như vậy nhưng chưa được ăn hồ lô ngào đường lần nào.
Lúc này vô cùng động lòng, rốt cuộc không thể dời ánh mắt đi được nữa.
Không biết vì sao, từ trên người "Thúc thúc" xa lạ này, cô bé có thể cảm thấy được một chút cảm giác thân thiết.
Theo bản năng cảm thấy đại thúc thúc trước mắt không phải người xấu.
Chẳng qua dù là như thế, nữ đồng vẫn không dám tiến lên trước, chỉ hy vọng ca ca có thể đứng ra.
Hiểu rõ ý tứ của muội muội, nam đồng khỏe mạnh kháu khỉnh lóe lên tia do dự, cuối cùng vẫn không ngăn nổi sức hấp dẫn của hồ lô ngào đường, nhỏ giọng hỏi:
"Thật sự không cần tiền sao?"
"Mời bọn ta miễn phí ư?"
Lưu Ngọc cười không nói, gật nhẹ đầu khẳng định.
Có được lời khẳng định chắc chắn, lúc này nam đồng mới chậm rãi đi tới, cẩn thận từng tí một mà nhận hồ lô ngào đường, sau đó nhanh chóng lui trở về.
Cậu bé đưa một xiên cho muội muội, lúc này mới ngậm một viên vào trong miệng, cái miệng phồng lên thật lớn.
"Ăn thật ngon."
Nữ đồng cũng bắt đầu ăn, một lát sau thì cất giọng giòn tan nói.
Chỉ là một xiên hồ lô ngào đường đơn giản, nhưng trong mắt hai hài đồng lại giống như sơn trân hải vị.
Lưu Ngọc nhìn thấy rõ trong mắt, trong lòng có hơi khó chịu.
Chẳng qua trải qua chuyện này rồi, hai hài đồng cuối cùng cũng không cảnh giác với hắn như vậy nữa, bầu không khí cũng hài hòa hơn một ít.
"Tiểu bằng hữu, các ngươi tên là gì?"
Lưu Ngọc đi tới, ngồi xổm người xuống, nhỏ giọng hỏi.
Hai hài đồng vẫn còn hơi sợ người lạ, chẳng qua vì có giao tình hồ lô ngào đường, nên không đến mức quay đầu chạy trốn.
"Ta tên là Lưu Dũng, phụ thân ta lấy cái tên này chính là hy vọng sau này lớn lên, ta có thể trở thành một nam tử hán dũng cảm!"
"Ta rất là dũng cảm."
Nam đồng vừa nói vừa giơ nắm đấm nhỏ lên.
"Ta gọi là Lưu Tư."
Nữ đồng thò đầu ra từ phía sau lưng nam đồng, rụt rè nói.
Cô bé mở to hai mắt, chớp chớp mắt, dò xét vị đại thúc thúc này, cảm thấy hơi tò mò.
Không hiểu vì sao vị đại thúc thúc này lại mời chúng họ ăn hồ lô ngào đường, hơn nữa còn có cảm giác thân thiết như vậy.
"Không, muội ấy tên là Nhị Nha!"
Nam đồng hơi nghịch ngợm, đôi mắt xoay tròn chỉ vào nữ hài đồng nói.
"Đáng ghét!"
"Chỉ có phụ thân và nương mới có thể gọi muội là Nhị Nha, ca ca phải gọi muội là muội muội, hoặc là Lưu Tư!"
Nữ đồng nhẹ nhàng giậm chân, hơi không vui nói.
Sau đó hai tiểu gia hỏa lại bắt đầu cãi nhau, nhìn ra được tình cảm huynh muội vô cùng tốt.
"Lưu Dũng, Lưu Tư sao?"
Lưu Ngọc nhỏ giọng nói, mỉm cười, hắn nhìn hai tiểu gia hỏa đang cãi nhau, không hề cảm thấy mất kiên nhẫn chút nào, trái lại vô cùng thân thiết.
Đợi sau khi chúng ăn xong hồ lô ngào đường, hai tiểu gia hỏa cũng đã cãi được một lúc nên mới lên tiếng nói.
"Được rồi, Lưu Dũng, Lưu Tư."
"Các ngươi dừng lại trước đã, nghe thúc thúc nói này."
"Các ngươi có mơ ước gì không?"
Nghe vậy, hai tiểu gia hỏa nghe lời lập tức dừng lại.
"Thúc thúc, cái gì gọi là mơ ước?"
Lưu Dũng nắm tay muội muội, khó hiểu hỏi.
Gương mặt tươi cười của Lưu Ngọc trì trệ, đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Với gia cảnh của hai tiểu hài tử, có lẽ sẽ không đi học đường được, chưa đóng nổi tiền học phí cho tiên sinh.
"Mơ ước chính là nguyện vọng mà các ngươi muốn thực hiện."
"Ví dụ như nói sau khi lớn lên, ngươi muốn làm đại quan hay đại kiếm khách, hoặc là đại tướng quân."
Hắn kiên nhẫn giải thích.
"À..."
Hai hài đồng đứa hiểu đứa không, gật nhẹ đầu.
"Ca, huynh thật ngốc!"
Lưu Tư tương đối thông minh hơn, mà Lưu Dũng vẫn còn cái hiểu cái không, còn chưa kịp phản ứng, cũng hoàn toàn không hiểu nổi.
"Hừ, ta mới không ngu ngốc đâu."
"Ta muốn làm đại tướng quân, để bảo vệ quốc gia, khiến tất cả mọi người đều phải lau mắt mà nhìn!"
Lưu Dũng không phục, hai tay nhỏ chống nạnh lên, kháu khỉnh nói.
"Ừm, vô cùng tốt, ước mơ này vô cùng tốt."
"Phải cố gắng lên, ngươi nhất định có thể trở thành đại tướng quân."
Lưu Ngọc mỉm cười, bên trong lời nói tràn ngập thâm ý.
"Vậy còn ngươi, tiểu cô nương."
Hắn quay đầu lại hỏi.
"Hửm?"
Lưu Tư chững chạc đàng hoàng suy nghĩ, đôi mắt tràn ngập linh tính, không ngừng lưu chuyển.
Trải qua khoảng thời gian ngắn ở chung, cô bé đã không còn cảm thấy sợ hãi, thoải mái đứng trước mặt Lưu Ngọc.
"Ta muốn chính là..."
"Ta muốn trở thành tài nữ nổi tiếng dân gian."
"Còn muốn gả cho một anh hùng đỉnh thiên lập địa, kinh tài tuyệt diễm, không sợ khó khăn!"
Lưu Tư nghiêm túc nói, rất có dáng vẻ tiểu đại nhân, càng thành thục hơn ca ca nhà mình.
Cô bé nói xong, chăm chú nhìn vào Lưu Ngọc, sợ mình nói không đúng.
Những từ ngữ này đều là lời mà Lưu Tư học được từ trong miệng những đứa trẻ khác, cũng không biết có đúng hay không.
"Rất tốt."
“Hai tiểu gia hỏa các ngươi đều nói rất tốt, vô cùng tốt."
"Chỉ cần ngày sau cố gắng không ngừng, nhất định có thể thực hiện được ước mơ."
Lưu Ngọc mỉm cười nói, giọng nói vô cùng chắc chắn.
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, các ngươi mau trở về đi."
"Phải cẩn thận với người xấu đó."
Lưu Ngọc đứng dậy, sờ lên hai cái đầu nhỏ, cười khẽ nói.
"Được."
Lưu Dũng, Lưu Tư ngoan ngoãn gật đầu, từng bước một đi ra phía ngoài hẻm, thỉnh thoảng còn quay đầu tò mò nhìn Lưu Ngọc.