Chẳng qua dù dùng một đống lớn Linh Thạch, hắn cũng phải tích ra được Kết Kim đan.
Dù sao liên quan tới đường đi sau này, tổn thất nhiều một chút cũng đáng.
"Phốc."
Pháp quyết trong Lưu Ngọc vừa động, chân hỏa Trúc Cơ đột nhiên tăng lên, lửa bên trong cửa lò cháy hừng hực.
Chẳng qua so với lúc luyện chế Trúc Cơ đan thì nhiệt độ thiêu đốt thấp hơn nhiều.
Dù sao chi phí cả hai cũng không cùng cấp bậc, cho dù muốn làm thử một chút thì chắc cũng phải là đan dược nhị giai.
Luyện chế Kết Kim đan vẫn là nên làm theo quy tắc cho ổn thỏa.
Châm lửa, thiêm nhiệt.
Tập trung tinh thần luyện đan, hoàn toàn không cảm nhận được thời gian trôi qua, thời gian nửa tháng cứ như vậy mà trôi qua từng đầu ngón tay.
…
Nửa tháng sau, Luyện Đan phòng.
Lưu Ngọc nhìn trong đỉnh Huyền Hoàng, bảy viên đan dược lớn chừng hạt đậu xuất hiện, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười vừa lòng từ tận đáy lòng.
Lúc luyện đan phải chú ý dược tính, tâm thần lúc nào cũng phải quan sát tình huống bên trong đan lô, tâm thần bị tiêu hao vô cùng lớn.
Nửa tháng trôi qua, hắn đã vô cùng mệt mỏi.
Nhưng nhìn bảy viên Kết Kim đan này, Lưu Ngọc vẫn vô cùng vui vẻ, đè ép sự mệt mỏi trong mắt, cầm bảy viên đan dược tới trong tay để xem xét.
Bảy viên đan dược lớn chừng hạt đậu nhỏ, toàn thân hiện lên màu đỏ nhạt, vẻ ngoài lộ ra ánh sáng hồng nhạt.
Kết Kim đan hệ Hỏa!
Lộ ra trong không chính là Linh khí hệ Hỏa bị hấp dẫn tới khu vực xung quanh, quay xung quanh Kết Kim đan hệ Hỏa.
Nhìn một cái đã biết không phải phàm vật!
Chỉ sợ Linh khí trong không khí sẽ làm ô nhiễm tới đan dược vừa luyện chế ra được, Lưu Ngọc vội vàng xua tan Linh khí quay xung quanh.
Phân bảy viên Kết Kim đan hệ Hỏa ra để vào trong bảy bình ngọc nhỏ.
"Ba mươi phần Linh thảo, tiêu hao hai mươi tám phần, cuối cùng cũng luyện chế thành công một lò."
"Vẫn còn trong phạm vi tiếp nhận được."
"Hơn nữa hai phần Linh thảo luyện chế Kết Kim đan, tạm thời giữ lại không cần nữa, đợi tương lai khi trở thành Luyện Đan Đại Sư lại bắt đầu tiến hành luyện chế."
Lưu Ngọc tự lẩm bẩm.
Độ khó luyện chế Kết Kim đan đã vượt quá tưởng tượng, chỉ có chính hắn mới biết, lần này thành công là may mắn cỡ nào.
Còn dư lại hai phần Linh thảo, Linh dược, nếu như luyện chế tiếp, hắn không có lòng tin sẽ luyện chế thành công.
Bất kể nói thế nào, cũng đã luyện chế được Kết Kim đan, lần này mục tiêu luyện đan cũng đã đạt thành.
Lưu Ngọc tẩy rửa đan lô, dọn dẹp Luyện Đan phòng một phen, rồi đi ra cửa.
Dưới sự phục thị của Oanh Ca, Yến Vũ, thoải mái mà cọ rửa thân thể, thay đổi một bộ áo bào mới tinh, lập tức không còn chút mệt mỏi nào, ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Bởi vì đã lâu không được nghỉ ngơi, một giấc ngủ này lập tức kéo dài trọn vẹn một ngày một đêm.
Sau một ngày một đêm, Lưu Ngọc mới mơ màng tỉnh lại, nằm ở trên giường suy nghĩ một chút, lúc này mới bắt đầu tu luyện hằng ngày.
Cứ như vậy, hắn tiến vào trạng thái nửa bế quan, cự tuyệt bất cứ khách hay đồng môn gì tới giao lưu.
Mỗi ngày vận chuyển "Thanh Dương công pháp", tiếp tục rèn luyện căn cơ pháp lực cho kiên cố, chờ đợi thời cơ tới lần Ma Hỏa luyện nguyên lần thứ chín.
Hơn nữa cũng không dừng việc tu luyện "Tôn Thần diệu pháp", sau khi thần thức vượt tới hai mươi dặm, tốc độ tinh tiến đã chậm chạp vô cùng.
Nhưng dù Lưu Ngọc có sự phụ trợ của Dưỡng Thần đan, mỗi ngày vẫn phải chịu đựng khổ sở vận chuyển công pháp bốn lần, ngày qua ngày chưa từng lười biếng.
Mà ở phương diện "Tinh Thần chân thân" luyện thể, có thế giới Tiên Phủ cung cấp lượng lớn "Thái Âm lực", càng đột phá mạnh bạo hơn.
Với tốc độ tu luyện khó mà tưởng tượng của tu sĩ bây giờ, không ngừng tiến vào giai đoạn "Hạo Nguyệt" viên mãn, cũng chính là tinh tiến vào thời kỳ Trúc Cơ đỉnh phong.
Cách mỗi bảy ngày, Giang Thu Thủy hoặc Kỷ Như Yên sẽ tới báo cáo tình huống cho Lưu Ngọc một lần, thuận tiện cũng nói vài chuyện xảy ra bên ngoài, tất cả đều bẩm báo với hắn.
Đương nhiên, việc "Báo cáo công việc" bảy ngày một lần, đa số thời điểm đều không thể thiếu một phen "Nói chuyện trắng đêm".
Lưu Ngọc cũng không bất công, hai nàng ta thay phiên nhau tới.
Nếu người nào biểu hiện xuất sắc, nói xong tất cả những phương diện thì đều sẽ khen thưởng thêm một lần.
Không sóng không gió, thời gian mười năm lập tức thoáng qua.
…
Mười năm sau, Vân Hà sơn.
Luyện Công phòng, lầu các trong động phủ.
"Xì xèo xì xèo."
Giọng điệu hàn băng ngưng kết không ngừng vang lên, Luyện Công phòng dường như biến thành thế giới lạnh lẽo.
Ở trung tâm đặt một khối hàn băng vuông lớn, đối diện còn có một cái hồ nhỏ màu xanh biếc.
Hồ nước nhỏ màu xanh biếc, không ngừng tản ra những ánh sáng màu sáng xanh bạc, giống như chịu vô số lực hấp dẫn nào đó, không ngừng lướt qua khối hàn băng vuông kia.
Mỗi một sợi ánh sáng bạc xuất hiện thì nhiệt độ trong phòng đều sẽ hạ thấp xuống.
Lúc này nhiệt độ đã thấp tới mức độ kinh người, nếu phàm nhân xuất hiện trong hoàn cảnh như vậy, chỉ sợ sẽ lập tức bị đóng băng.
Nhìn kỹ, thì bên trong khối hàn băng vuông kia có ánh sáng hai màu khác nhau lấp lánh.
Cho dù ánh sáng vô cùng yếu ớt, nhưng bên trong căn phòng tối đen như mực thì vẫn rất rõ ràng.
Đồng thời giữa sự mơ hồ kia, bên trong hàn băng dường như có một bóng người.
Người kia cởi trần, quang hoa hai màu xanh bạc chính là phát ra từ lồng ngực người kia, ánh sáng bạc với hơi thở cực hàn đang bốc lên cũng bay ra từ trên lồng ngực của người này.
Người này chính là Lưu Ngọc.
Hắn đang ở tầng thứ hai của "Tinh Thần chân thân", đang tu luyện tới thời khắc quan trọng viên mãn nhất.
Theo thời gian trôi qua, ánh sáng màu xanh thẳm bốc lên trên lồng ngực của Lưu Ngọc dần thu lại, hoa văn được tạo thành bởi chín huyệt lớn đều biến thành ánh sáng màu bạc.
Lúc này, ánh sáng màu bạc đã bao phủ toàn bộ hoa văn, giống như vầng trăng tròn sáng lấp lánh.
Chỉ có một phần không đến được, còn lộ ra vẻ hơi ảm đạm.
Nhưng theo Thái Âm lực không ngừng được luyện hóa, cuối cùng phần ảm đạm kia cũng dần trở nên sáng ngời.
Cơ thể gần như đến cực hạn, thế nhưng khoảng cách tiến vào giai đoạn Hạo Nguyệt viên mãn còn kém một đoạn cuối cùng.
Nếu lần này đột phá thất bại, lần tiếp theo xung kích ít nhất phải hai năm sau.
Lưu Ngọc tiến thối lưỡng nan, chỉ có thể cắn răng kiên trì, cố gắng giữ vững huyết khí sinh động trong thân thể, không nên bị hàn khí cực hàn đóng băng.
Khí tức cực hàn lạnh lẽo tận xương, đồng thời càng ngày càng lạnh, ngay cả tư duy cũng dần trở nên chậm chạp lại.
Thần thức hiện ra vẻ uể oải.
Lưu Ngọc biết, nếu tiếp tục như vậy thì mình sẽ không kiên trì được bao lâu nữa, cuối cùng ngay cả ý thức cũng sẽ dần bị đóng băng.
Hoặc là từ bỏ, hoặc là...
"Phải từ bỏ như này, thực sự quá đáng tiếc."
Vào thời khắc nguy cơ, hắn đã đưa ra quyết định to gan.
Dưới tình huống không có Dưỡng Thần đan phụ trợ, đồng thời vận chuyển cả "Tôn Thần diệu pháp" và "Tinh Thần chân thân."
Bên trong Nguyên Thần như có ánh lửa đốt lên mang tới một loại thống khổ truyền đến, cuối cùng xua tan đi những ý lạnh không ngừng tăng lên, tư duy cũng khôi phục lại bình thường.