Nàng ta mặc đạo bào màu vàng ánh đỏ, tu vi đang ở Kim Đan trung kỳ, thuộc về loại người càng nhìn càng thấy đẹp mắt.
Nhưng lúc này giữa mi tâm nàng ta lại ẩn chứa một chút lo lắng, không xóa bỏ được.
"Nếu quả thật có một trận thú triều khổng lồ, tông môn nhất định phải cẩn thận đối phó, đề phòng dẫm vào vết xe đổ của Huyền Minh Tông."
Tào Nguyên Câu nói tiếp.
Người này có khuôn mặt phổ thông, làn da vàng như nến, còn có một loại khí chất tang thương, nhưng trên người lão lại luôn có một mùi hương của đất không mất, tựa như là vì công pháp tu luyện.
"Việc này thì Trường Phong sư huynh đã sớm biết tới, cũng đã phái đệ tử tìm hiểu khắp bốn phía."
"Tình huống không quá lạc quan!"
"Biên giới Hợp Hoan Môn ở Kính châu và một vài dãy núi vắt ngang Hoành Đoạn sơn mạch cũng xuất hiện tình trạng yêu thú bạo động."
"Dựa vào những dấu hiệu này, có khả năng rất cao chính là thú triều khổng lồ mấy ngàn năm mới có một lần."
Lý Trường Phong biết rất nhiều, lúc này mới nói những thứ không quan trọng lắm ra.
Thú triều khổng lồ mấy ngàn năm bộc phát một lần thường sẽ có dấu hiệu bộc phát vào đêm trước, ví dụ như các loại yêu thú bạo động.
Mà thời gian ấp ủ lại vô cùng dài, mấy chục năm hoặc mấy trăm năm sau mới hoàn toàn bộc phát, cũng không phải là không thể, nhưng chuyện này được quyết định bởi tiến độ yêu thú cao giai tụ tập yêu thú đê giai.
Cho nên trước khi Lưu Ngọc bế quan thì hắn đã nghe nói về tin tức yêu thú bạo động, bây giờ Kim Đan thành công thì cũng qua mười mấy năm, thú triều vẫn chưa bộc phát cũng là chuyện bình thường.
Nói tới thú triều, chủ đề này lập tức có hơi nặng nề.
Hoành Đoạn sơn mạch đã tồn tại từ xa xưa, nhưng theo những thế lực tu tiên giả suy sụp, yêu thú bên trong dần dần trở thành họa lớn trong lòng.
Từ cận cổ đến nay, vì sự tồn tại của yêu thú cao giai mà Thiên Nam Tu Tiên Giới mới chia cắt ra thành đại lục Tu Tiên Giới.
Mà lần chia cắt này, đến nay đã hơn hai ba mươi vạn năm!
Trong lúc đó lời của vài Kim Đan trưởng lão tuy không nói rõ nhất định sẽ bùng nổ thú triều nhưng ngụ ý cũng không khác là mấy.
Dù sao sự kiện lần này thật sự quá khác thường.
Yêu thú bạo loạn, không phải chỉ xảy ra ở một châu của một quốc gia, mà còn xuất hiện Hoành Đoạn sơn mạch, nơi tiếp giáp của nhiều quốc gia, hầu như đều có hiện tượng như vậy.
Mấy năm nay Lưu Ngọc vẫn luôn bế quan, đối với tình huống bên ngoài không hiểu rõ lắm, cho nên mới không chen vào nói về đề tài “thú triều” này.
“Vạn Hồn phiên và Kim Ngọc hoàn một công một thủ, hơn nữa còn có sự trợ giúp của thần thông “Khô Uy”, cuối cùng mình đã thật sự đạt được thực lực thật sự của cảnh giới Kim Đan.”
“Chẳng qua mình vẫn nên đẩy nhanh tiến độ luyện chế Pháp Bảo bản mạng.”
“Nội dung Thanh Dương công pháp cũng chỉ có trước tám tầng, chưa đến Kim Đan trung kỳ thì không có tiếp nữa.”
“Phải nghĩ biện pháp mở rộng nó.”
Hắn yên lặng nghe mọi người nói chuyện, trong lòng thì xuất hiện đủ loại suy nghĩ.
Thời gian dần dần trôi qua, tu sĩ trên Thanh Dương phong càng ngày càng nhiều, tu sĩ dưới chân núi ước tính sơ sơ đã hơn một ngàn người.
Đây còn là vì Lưu Ngọc không tổ chức lớn.
Nếu như tổ chức lớn, tông môn sẽ để một số gia tộc nhỏ đến tham dự, số người có thể tăng gấp đôi cũng là chuyện bình thường.
Chẳng qua vừa mới Kết Đan, tu sĩ lựa chọn tổ chức lớn thật sự không phải là số ít.
Dù sao tấn thăng Kim Đan, tình hình kinh tế trở nên eo hẹp, cho nên tổ chức một đại điển Kim Đan, thu ít Linh Thạch cũng là một con đường không tồi.
Sau ba canh giờ, Nhan Khai tiến vào bẩm báo, tu sĩ tham gia lễ mừng đã tới đông đủ rồi.
Lúc này Lưu Ngọc đứng dậy, chắp tay với mọi người, thoải mái nói:
“Giờ lành đã tới, các vị sư huynh sư tỷ ở đây, xin hãy hiện thân đi!”
“Tiểu bối bên ngoài chỉ sợ là đã chờ sốt ruột rồi.”
“Nên như thế.” Bảy vị Kim Đan trưởng lão của gia tộc nhất mạch đều nhao nhao lên tiếng xác nhận.
Nghi thức trong điển lễ Kim Đan này rất quan trọng, tất cả mọi người đều đứng cùng một trận doanh, cho nên bọn họ đương nhiên sẽ không thể không nể mặt.
Mà sư trò Từ Lãnh Yến, còn có Tào Nguyên Câu ở biệt viện thấy thế cũng gật đầu đồng ý.
Đoàn người chậm rãi đi về phía hội trường bên ngoài điện.
…
“Đệ tử bái kiến các vị trưởng lão, chúc mừng Thanh Dương trưởng lão kết thành Kim Đan!”
“Chúc mừng Thanh Dương trưởng lão kết thành Kim Đan!”
Giống như đã tập luyện vô số lần từ trước, đám người Lưu Ngọc vừa mới đi ra đại sảnh, thanh âm như núi gầm nhanh chóng truyền đến.
Tiếng chúc mừng vang vọng khắp dãy núi.
Một tiếng lại một tiếng, âm thanh nối tiếp nhau không ngừng vang lên tận lần thứ chín mới dừng lại.
Tiếng chúc mừng lan xa như một cơn sóng thần, Lưu Ngọc nghe thấy cũng cảm thấy sung sướng, bất giác tinh thần cũng tốt hơn!
Giống như người đọc sách cố gắng vùi đầu học tập mười năm để tham gia khoa cử, sâu trong lòng không phải là vì muốn nổi bật, áo gấm về làng sao?
Kiếp trước có bài thơ viết:
Eo hẹp ngày xưa khỏi kể ra,
Sớm nay thoả chí nức lòng ta,
Gió xuân thả sức cho phi ngựa,
Ngày trọn Trường An xem hết hoa.
Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Đám người Lý Trường Không, Nghiêm trưởng lão không có suy nghĩ muốn giành sự chú ý của mọi người, bọn họ chỉ mỉm cười gật đầu, nhường sân khấu lại cho nhân vật chính của ngày hôm nay.
Lưu Ngọc không hề luống cuống, hắn hắng giọng một cái, đưa ánh mắt nhìn bốn phía.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng đưa ra, âm thanh trên núi nhanh chóng biến mất, khôi phục lại sự yên tĩnh.
Qua hai ba hơi thở, chờ tạp âm hoàn toàn biết mất, Lưu Ngọc mới mở miệng nói:
“Hôm nay là đại điển Kim Đan của Lưu mỗ, đa tạ các vị đã đến đây chúc mừng.”
“Lòng Lưu mỗ cảm thấy rất vui.”
“Lưu mỗ có thể may mắn Kết Đan, điều đầu tiên là Lưu mỗ muốn cảm ơn tông môn, tiếp theo là sự dạy dỗ tận tình của sư tôn.”
“ n huệ của tông môn.”
Lưu Ngọc chậm rãi phát biểu, diễn thuyết một bài truyền cảm hứng, cảm ơn, nguyên một bài phát biểu truyền tải năng lượng tích cực.
Trong bài phát biểu, không thể không nhắc đến việc hắn kiên định trong con đường tu tiên của bản thân, nhưng đồng thời sự trợ giúp của tông môn và sư tôn cũng quan trọng không kém.