Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1234 - Chương 1234. Tặng Pháp Bảo (4)

Chương 1234. Tặng Pháp Bảo (4)
Chương 1234. Tặng Pháp Bảo (4)

Đúng là bởi vì hắn kiên trì, còn có sự trợ giúp người tài của tông môn cho nên hắn mới có thể hoàn thành việc kết Kim Đan!

Mấy ngàn chữ được hắn phát biểu trôi chảy, sau một bài phát biểu hùng hồn, đã khơi dậy nên tinh thần nhiệt huyết của một số đệ tử trẻ tuổi phía dưới!

Tựa như chỉ cần nỗ lực tu luyện, đồng thời cố gắng đền đáp tông môn, nhất định sẽ có tương lai tươi sáng.

Đặc biệt thậm chí có một vài đệ tử trẻ tuổi đã sinh ra suy nghĩ “người khác làm được thì ta cũng làm được”, sau đó càng thêm kiên định vào suy nghĩ phải đền đáp tông môn.

Chỉ có một vài “lão già đời” trên mặt thì kích động không thôi, ngoài mặt cũng tỏ ra nhiệt huyết, nhưng trong lòng lại không hề dao động.

Bọn họ đã lăn lê bò lết mấy chục năm, đã sớm bị hiện thực trong Tu Tiên Giới vả cho tỉnh lại, sớm nhận rõ hiện thực tàn khốc.

Căn bản không phải dăm ba câu là có thể kích động họ được.

Nhưng dù thế nào, sau bài phát biểu của Lưu Ngọc, không khí tại hiện trường hết sức hài hòa.

Không ít đệ tử trẻ tuổi cứ luôn miệng nhắc đến tám chữ “cố gắng tu luyện, đền đáp tông môn”, khiến nhiều chấp sự có chút quyền lực trong tay âm thầm gật đầu.

Đối với “Thanh Dương trưởng lão” vừa tấn chức, trong lòng cũng cảm thấy tán thưởng hơn.

Thân là đệ tử tông môn, đã hơn tán tu, cũng không biết đã hơn tu sĩ ở những thế lực nhỏ bao nhiêu, có điều hẳn là bọn họ có nhiều “năng lượng tích cực” và “giác ngộ” hơn.

“Không sai.”

Khoảng một khắc sau, Lưu Ngọc nhìn lại hiện trường đã được khuấy động không khí, không khỏi âm thầm cảm thấy hài lòng.

Không khí sôi nổi như thế, không uổng công hắn đặc biệt yêu cầu Giang Thu Thủy, tốn mất mấy ngày trời, trau chuốt câu từ viết ra một bài diễn thuyết cả ngàn chữ.

Hắn chính là muốn có được hiệu quả thế này, tràn đầy năng lượng tích cực, định hướng các đệ tử cố gắng nỗ lực vì tông môn.

Hiện giờ tu vi hắn đã tăng lên cảnh giới Kim Đan, Lưu Ngọc không còn là đệ tử nữa, mà đã trở thành tông môn trưởng lão.

Nếu nói theo cách của kiếp trước, chính là đã thoát khỏi tầng lớp “người làm công”, trở thành “cổ đông” mới.

Nếu đã trở thành cổ đông vậy thì sẽ có chung lợi ích với tông môn, hắn phải dùng bản thân để làm tấm gương cổ vũ cho các đệ tử khác.

Bằng không hắn vừa mới tấn thăng lên Kim Đan kỳ, những Pháp Bảo, Linh Thạch này từ đâu mà đến chứ?

Đãi ngộ giữa đệ tử và trưởng lão, xưa sao bằng nay!

Lưu Ngọc quay đầu, nhìn về phía sư tôn hời, Nghiêm trưởng lão, Từ Lãnh Yến và Tào Nguyên Câu.

Vẻ mặt những người này cũng đong đầy ý cười, xem ra là rất hài lòng với nội dung bài diễn thuyết và lý do thoái thác của hắn, còn sôi nổi gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

“Cuối cùng lại biến thành bộ dạng mà năm đó bản thân chán ghét, bộ dạng tâm tư thâm trầm, tính mưu bày kế.”

Nhìn khuôn mặt của những đệ tử trẻ tuổi ở dưới, trong lòng Lưu Ngọc âm thầm cảm khái, phảng phất như nhìn thấy được hình ảnh năm đó của bản thân.

Chẳng qua là mặc dù trong lòng cảm khái nhưng hắn cũng không chậm trễ những hoạt động tiếp theo.

Sau khi diễn thuyết, lập tức tiến vào hoạt động tiếp theo, chính là mời những tu sĩ ở đây ngồi xuống bắt đầu bữa tiệc.

So với năm đó khi còn phải chiến đấu với Yến quốc, so với “đại điển Trúc Cơ” do Vi gia tổ chức, đại điển Kim Đan của Lưu Ngọc lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Trên Thanh Dương phong chuẩn bị ba mươi bàn tiệc, mỗi bàn có thể ngồi được hai mươi người, dưới chân núi cũng chuẩn bị ba mươi bàn tiệc, mỗi bàn cũng có thể ngồi được hai mươi người.

Tính ra chiêu đãi một ngàn hai trăm tu sĩ vẫn thoải mái.

Hơn nữa mỗi bàn tiệc trên Linh sơn, đều có rất nhiều Linh thực, còn có không ít Linh dưa Linh quả, cho dù tu sĩ Trúc Cơ chỉ ăn thì cũng có rất nhiều lợi ích.

Ngay cả ba mươi bàn dưới chân núi, mỗi bàn cũng có ít nhất một loại Linh dưa Linh quả nhị giai, khiến rất nhiều đệ tử đều hô to “Thanh Dương sư tổ” hào phóng.

Đa số Linh dưa Linh quả có được từ Tiên Phủ, thành quả so với bên ngoài cũng chỉ chiếm một phần mười.

Hơn nữa hắn còn chọn mua một ít bên ngoài, đủ để để làm giả như thật.

Trên phương diện này, Lưu Ngọc đã có rất nhiều kinh nghiệm.

Về các loại Linh thực còn lại là được Lý gia hỗ trợ, Lý Trường Không chỉ cần vung tay là đã có thể giúp hắn “ghi nợ” trước, chờ lúc nào hắn dư dả thì trả lại sau.

Trong khoảng thời gian ngắn quả thật rất khó bồi dưỡng “ngự trù” cho bản thân, cho nên về khoảng này Lưu Ngọc cũng không khách sáo.

Giao tình mà, không phải là giữa lúc ngươi giúp ta, ta giúp ngươi mà tạo ra sao?

Không nói quá chi tiết về quá trình diễn ra bữa tiệc, việc ứng phó với mọi tình huống có thể nói là Lưu Ngọc đã hết sức quen thuộc, trải qua một trận vui chơi giải trí khách và chủ đều vui vẻ.

Sau khi diễn thuyết và đãi tiệc xong, sẽ tới phần cuối là đại điển Kim Đan, chia sẻ kinh nghiệm.

Việc chia sẻ kinh nghiệm không phải cử hành trên Linh sơn, vì không để những tu sĩ tham gia đại điển tay không mà về, cho nên việc chia sẻ được diễn ra ở chân núi.

Trước khi đại điển bắt đầu, dưới chân núi đã chuẩn bị xong sân khấu.

Lẽ ra kinh nghiệm của một tu sĩ chỉ mới tấn thăng bình cảnh Kim Đan mà nói thì không tính là gì so với những tu sĩ Kim Đan có danh vọng lâu năm.

Nhưng lạ ở chỗ là lúc này chín Kim Đan trưởng lão lại không có ai rời đi.

Có lẽ bởi vì liên quan đến việc mấy trăm năm rồi trong tông môn mới có Kim Đan lục phẩm ra đời.

Tân tấn Kim Đan, trong đại điển Kim Đan chia sẻ một ít kinh nghiệm trùng kích bình cảnh, xem như là truyền thống của Nguyên Dương Tông.

Cũng là một trong số ít truyền thống được lưu truyền lại từ thời thượng cổ.

Lưu Ngọc mặc hoa phục màu đen, tóc dài dùng trâm cài búi gọn gàng, dưới ánh mắt chờ mong của vạn người, hắn phong khinh vân đạm đi từng bước lên sân khấu.

Đi tới chỗ cao nhất, hắn phất vạt áo một cái rồi phóng khoáng xoay người lại.

Mặt hắn hướng về mọi người dưới sân khấu, ngồi khoanh chân ngay ngắn trên bồ đoàn.

Trong đôi mắt tối đen như mực của hắn lóe lên ánh sáng lấp lánh, Lưu Ngọc đứng trên cao quan sát bốn phía.

Gió nhẹ lay động mấy sợi tóc và y bào của hắn, thanh âm y bào bay phần phật, nhưng trong ánh mắt hắn không hề có một chút dao động nào.

Từng hành động cử chỉ của hắn lúc đó vậy mà lại mang theo phong thái của tông sư.

Kim Đan tông sư!

Hết chương 1234.
Bình Luận (0)
Comment