Rõ ràng là trước khi tặng cho hắn, Pháp Bảo này đã từng được người khác sử dụng.
Lưu Ngọc cũng không quan tâm điều đó quá nhiều, hắn lập tức rót thêm pháp lực, trên tay chậm rãi bấm quyết, tập trung tinh thần luyện hóa Pháp Bảo “Kim Ngọc hoàn”.
Theo việc vận chuyển pháp lực, Linh áp thật sự của hắn đã lộ ra, gần như ngang bằng với Linh áp của một tu sĩ Kim Đan trung kỳ.
Mới vừa kết đan đã đạt được trình độ này, nếu bị tu sĩ khác biết được, tất nhiên sẽ nảy sinh tò mò, muốn tìm hiểu bí mật trong đó.
Đôi tay tỏa ra Linh quang màu xanh lấp lánh, từng pháp quyết rơi vào Kim Ngọc hoàn.
Kim Ngọc hoàn run nhè nhẹ, như là đang chịu áp lực và sự trói buộc vô hình nào đó, liên tục run rẩy nhưng không thể động đậy được.
Nó phát ra Linh quang màu vàng kim, theo thời gian trôi qua, nó đã dần dần chuyển thành màu xanh nhạt.
“Bước gột rửa đầu tiên hoàn thành.”
Thời gian một ngày cứ thế trôi qua, trong đầu Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này, đôi tay đang bấm pháp quyết lập tức biến đổi!
Thần thức mạnh mẽ không hình không dạng cứ thế tỏa ra, chảy vào bên trong Kim Ngọc hoàn, bắt đầu khắc thần thức của mình vào cốt lõi của nó.
Mãi cho đến khi đã qua hai ngày hai đêm, Lưu Ngọc mới hoàn thành bước đầu trong việc tế luyện Pháp Bảo, có thể lấy ra sử dụng được rồi.
“Tuy nhiên lúc này chỉ có thể phát huy được bảy phần sức mạnh.”
“Muốn tiếp tục tăng sức mạnh hơn nữa thì còn phải cố gắng loại trừ hơi thở pháp lực của kẻ khác, để Kim Ngọc hoàn có thể hoàn toàn quen với hơi thở pháp lực của mình.”
Thí nghiệm sơ một lúc, hắn phát hiện cho dù là dùng đòn tấn công vật lý hay tấn công bằng pháp thuật, hiệu quả phòng ngự Kim Ngọc hoàn đều khá tốt, Lưu Ngọc gật đầu tương đối vừa lòng.
Sau đó, hắn lập tức thu nó vào túi trữ vật, bắt đầu việc tu luyện hằng ngày.
Mở Tụ Linh trận pháp ra, Lưu Ngọc nhắm hai mắt lại, đặt tất cả tâm thần vào việc lưu chuyển công pháp.
Không bao lâu sau, một lượng lớn Linh khí tập trung về phía Tụ Linh trận, chậm rãi tụ tập trong động phủ.
Dưới sự vận chuyển công pháp, Linh khí thậm chí đã hình thành một lớp sương mờ, đi toàn bộ vào bên trong thân thể hắn, gia nhập vào vòng Đại Chu Thiên bị luyện hóa bởi pháp lực.
Sau khi tu luyện đến cảnh giới Kim Đan, vẫn là bảy mươi hai vòng Đại Chu Thiên, thế nên thời gian tu luyện cũng không tăng lên.
Chỉ là con đường vận chuyển công pháp ngày càng phức tạp, mức độ tinh thuần của pháp lực cũng là thứ mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ không thể so sánh được, thế nên thời gian tu luyện cũng tương tự nhau.
“Phù!”
Sau ba canh giờ, Lưu Ngọc mở hai mắt ra, đồng thời phun ra một ngụm trọc khí, tinh quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Cảm nhận pháp lực và tu vi hầu như không có sự tăng tiến gì, hắn không khỏi nhướng mày.
Lúc này hắn mới có thể hiểu được, tại sao có vài Kim Đan tu sĩ sẽ dừng ở một tiểu cảnh giới tận hai ba trăm năm.
Bởi vì nếu chỉ đơn giản là dựa vào việc ngồi xuống tu luyện, thì tốc độ tu vi tăng lên thật sự quá chậm.
Tuy tuổi thọ đã tăng lên nhưng độ khó trong việc tăng tu vi đồng thời cũng tăng theo.
“Sau khi tu luyện đến cảnh giới Kim Đan, bởi vì có Kim Đan nên mức độ chênh lệch các loại tư chất trong lúc đó sẽ được thu hẹp lại.”
“Như bản thân mình dùng Thông Linh khí để cải thiện tư chất, bề ngoài là Kim Đan cửu phẩm, lúc này cho dù là tu sĩ Thiên linh căn, Dị linh căn, tốc độ tu luyện nhanh nhất cũng chỉ gấp đôi tốc độ của mình.”
“Chỉ là với tốc độ bây giờ, nếu chỉ dựa vào việc ngồi xuống tu luyện thì ít nhất cũng phải mất một trăm hai mươi năm mới có thể tu luyện đến Kim Đan trung kỳ.”
“Trong lúc đó nói không chừng còn có thể gặp được bình cảnh, muốn tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong không biết đến là phải ngày tháng năm nào nữa.”
“Xem ra, vẫn cần sự giúp đỡ từ bên ngoài.”
Lưu Ngọc hơi cảm khái.
Bởi vì Kim Đan đồng thời có thể hít vào và thải ra Linh khí thiên địa, cho nên sau khi đạt tới cảnh giới Kim Đan, tốc độ tu luyện của tất cả tu sĩ đều tăng lên.
Tổng thể tốc độ tu luyện được tăng lên, trong đó tư chất Linh căn chỉ chiếm một tỉ lệ nhỏ, tự nhiên tốc độ sẽ giảm đi một chút, lực ảnh hưởng tương ứng cũng sẽ liên tục giảm đi.
Sau khi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, dưới tình huống không sử dụng ngoại vật, thậm chí có thể xuất hiện tình trạng tốc độ tu luyện của Thiên linh căn và Ngũ linh căn là như nhau.
Bởi vì theo sự tăng lên của tu vi, tốc độ tu luyện của Kim Đan trong Nguyên Anh chiếm tỉ lệ không nhỏ, có thể ngang bằng hoặc thậm chí là vượt qua cả tư chất linh căn xuất sắc.
Trên lý thuyết, nếu sự chênh lệch giữa cảnh giới Kim Đan và Nguyên Anh và đủ lớn, vậy thì lúc đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, tốc độ tu luyện ở Ngũ linh căn cũng không phải không có khả năng bằng với Thiên linh căn.
Chẳng qua mặc dù tốc độ tu luyện tăng lên, nhưng c pháp lực và tu vi cũng cần phải được tích lũy nhiều hơn.
“Chẳng qua hiện tại mình đã có tuổi thọ tối đa là tám trăm năm, ở một mức độ nào đó, mình đã được xem là “người trường sinh”, mọi việc không thể vội vàng bộp chộp được.”
“Phải thay đổi suy nghĩ, dùng tầm nhìn của “người trường sinh” để suy nghĩ những vấn đề đó.”
“Đan dược tam giai thích hợp với việc tu luyện ở cảnh giới Kim Đan, trước mắt xác suất luyện chế thành công còn rất thấp, số Linh Thạch bản thân có cũng không đủ dùng.”
“Xem ra thời gian mười mấy năm tiếp theo, không thể thường xuyên dùng đan dược để tu luyện được.”
“Cho dù có Tiên Phủ hỗ trợ, chi phí cho đan dược tam giai cũng không thấp, hay là trước tiên mình cứ tăng trình độ luyện đan lên, sau đó lại luyện chế đan dược tam giai.”
Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, Lưu Ngọc suy nghĩ về kế hoạch tu luyện trong tương lai.
Đan phương tam giai, có thể thu hoạch được thông qua hành trình đến Thánh Hỏa bí cảnh, trước mắt trong tay hắn đã có năm bản.
Chỉ là bản thích hợp với bản thân hắn thì chỉ có hai loại.
Một loại là tam giai thứ phẩm “Hỏa Vân đan”, đan dược chuyên dùng cho tu sĩ thuộc tính Hỏa, cực kỳ thích hợp cho tu sĩ Kim Đan sơ kỳ có công pháp thuộc tính Hỏa sử dụng.