Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1278 - Chương 1278. Thất Đinh Tỏa Thần

Chương 1278. Thất Đinh Tỏa Thần
Chương 1278. Thất Đinh Tỏa Thần

Mặc dù vì cảnh cáo của Lưu Ngọc, nàng ta tạm thời nhẫn nhịn dục vọng khát máu lại, nhưng ánh mắt nhìn về phía mấy người Thẩm Sơn vẫn hiện ra một tia huyết sắc.

Cứ như là dã thú đã đói bụng mấy ngày, muốn nhắm người mà nuốt chửng!

"Vâng."

Dưới uy thế mạnh mẽ chèn ép, trong lòng Thẩm Sơn run lên, vô thức đáp.

Nhất thời giữa sân rơi vào vẻ yên tĩnh quỷ dị, chỉ còn lại tiếng hít thở liên tiếp lúc lớn lúc nhỏ.

Lúc này hắn ta mới chú ý tới, mình đang ở trên một chiếc phi thuyền, đang dùng tốc độ cực nhanh đi tới một phương hướng.

"Đích đến của chuyến này là nơi nào, có khả năng sau khi đến đích, thì sẽ bị ma tu Trúc Cơ này lấy mạng luôn hay không?!"

Trong lòng Thẩm Sơn hơi lo lắng, chẳng qua rất nhanh cảm giác lo lắng đã bị buông bỏ.

Với ma tu Trúc Cơ mạnh mẽ, nghiền chết bọn họ đơn giản cứ như nghiền chết một con giun dế, nếu muốn trực tiếp lấy mạng của bọn họ thì sẽ không cần chờ tới bây giờ.

"Với lại, ngay cả pháp lực cũng không phong cấm lại."

Chú ý tới điểm này, Thẩm Sơn an tâm hơn không ít, lúc này mới có tâm trạng quay đầu quan sát đồng bạn.

"Tâm Viện!"

"Từ Hạo Nhiên!"

Trong chín người vẫn đang hôn mê như cũ, thình lình có hai bóng người quen thuộc.

Thẩm Sơn muốn đi tới trước xem xét tình huống của Cung Tâm Viện, nhưng hay vẫn cố kỵ cảnh cáo từ Lãnh Nguyệt Tâm, chỉ có thể lo lắng ngồi nguyên tại chỗ chờ đợi.

Thời gian nhoáng một cái, lại qua thêm mười mấy giây, mấy thiếu nam thiếu nữ hôn mê trên mặt đất bắt đầu ngo ngoe tỉnh dậy.

Không ngoài dự kiến, đều nảy sinh nghi vấn tương tự như Thẩm Sơn lúc trước, có cả quá trình mưu trí tương tự.

Nhưng sau một khắc đã bị Lãnh Nguyệt Tâm vô tình trấn áp!

"Mỗi một người trong các ngươi, vốn phải trở thành nô lệ ti tiện, từ giờ mất đi tự do và tôn nghiêm."

"Chẳng qua có thể đi vào nơi này, mấy người vừa may mắn nhưng cũng bất hạnh."

"May mắn là, được tuyển chọn làm tử sĩ để bồi dưỡng, mới có thể tới chỗ này, có cơ hội leo lên tiên đạo lần nữa."

"Không may, cho dù là làm tử sĩ, không phải bất cứ ai cũng có tư cách có, mấy người phải vượt qua tầng tầng sàng chọn."

"Người kiên trì sống đến cuối cùng, mới có thể trở thành tử sĩ."

"Mà người bị đào thải. Khặc khặc!"

Lãnh Nguyệt Tâm nhìn mười tên thiếu niên hoảng hốt biến sắc, mồ hôi lạnh đầm đìa, trong mắt toàn là vẻ lạnh lùng, lời cuối cùng còn cười vài tiếng quái dị, mang theo hàn ý uy nghiêm.

Mặc dù không ai nói ra, nhưng bọn người Thẩm Sơn có thể đoán được kết cục của người bị đào thải - tử vong.

"Không, không, ta không muốn tham gia thí luyện tử sĩ gì kia, ta muốn trở về, ta muốn trở về đào quáng!"

"Vị tiền bối này, ngài hãy mở lòng từ bi, thả cho ta trở về đào quáng có được hay không?!"

Nghe thấy giá phải trả cho sự thất bại là tử vong, đám thiếu niên sợ hãi không thôi, không biết làm sao, lúc này một thiếu nữ áo trắng coi như hơi có tư sắc quỳ trên mặt đất cầu xin.

Thời khắc này sợ hãi về tử vong đã áp đảo tất cả, khiến nàng ta mất đi năng lực tự hỏi.

"A?"

"Còn ai muốn đi cùng nàng ta không?"

"Muốn, thì có thể đứng ra."

Nhìn thiếu nữ cầu xin tha thứ, trong mắt Lãnh Nguyệt Tâm lóe lên vẻ nguy hiểm, nhất thời không trả lời lại ngay, ngược lại quay mặt ngắm nhìn mấy tên thiếu niên hỏi.

"…."

Thấy "Nữ ma đầu" không nổi giận, lúc này mấy tên thiếu niên được ngắm nhìn hơi suy nghĩ.

Nhưng nhìn thấy vẻ nguy hiểm trong mắt nữ ma đầu, bản năng khiến bọn họ cảm thấy hơi không đúng, cuối cùng vẫn không đi bước then chốt kia.

Mà thiếu nữ vẫn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như cũ, thậm chí không tiếc mà dập đầu.

"Rất tốt."

Lãnh Nguyệt Tâm im lặng cười lạnh.

Nhưng một giây sau, nàng ta vung tay áo về phía thiếu nữ áo trắng đang cầu xin, một mảnh huyết quang bắn ra.

Màu sắc huyết quang này đỏ sẫm, lúc xuất hiện mang theo từng mùi hôi thối làm cho người ta buồn nôn, vừa nhìn đã biết không phải đồ gì tốt.

"Ưm a!"

Thiếu nữ áo trắng phát ra một tiếng kêu thảm ngắn ngủi, một giây sau hoàn toàn toàn không còn hơi thở sinh mệnh nữa.

Làn da, huyết nhục của nàng ta nhanh chóng bị hòa tan như ngọn nến, thời gian chưa tới một giây đã biến thành một vũng máu.

Sau đó lại hóa thành một luồng sương máu, dung nhập vào trong huyết quang, khiến màu sắc huyết đậm đặc hơn một phần, sau đó được Lãnh Nguyệt Tâm thu hồi lại.

Ở nơi đó, chỉ để lại một chiếc áo trắng nhiễm màu đỏ.

"Ngay khi ngồi trên Độn Phong chu, thật ra khảo nghiệm của các ngươi đã bắt đầu rồi."

"Người muốn rời khỏi, cũng chỉ có một kết cục - chết!"

Sau khi được ăn mặn, màu máu trong mắt Lãnh Nguyệt Tâm dày đặc thêm một phần, chẳng qua sau khi cảnh cáo một tiếng thì không nói nữa.

Ánh mắt nàng ta không ngừng từ đảo qua người các thiếu niên, cứ như đang chờ mong một người trong đó tự sụp đổ, dễ cho mình ra tay giết.

Đáng tiếc, có vết xe đổ của thiếu nữ áo trắng, làm sao đám người Thẩm Sơn còn dám động đậy lung tung?

Lãnh Nguyệt Tâm thấy các thiếu niên đã hoàn toàn thành thật, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, lúc này bấm pháp quyết, tốc độ Độn Phong chu lại tăng lên một đoạn.

Mặc dù Lưu Ngọc không cho phép nàng ta mượn nhiệm vụ rồi tiện tay đại khai sát giới thỏa mãn dục vọng khát máu của mình, nhưng xử quyết mấy thiếu niên bị đào thải thì vẫn có thể.

Pháp khí cực phẩm Độn Phong chu, cũng là để nhiệm vụ thuận lợi hơn, mới tạm thời đưa cho nàng ta sử dụng.

Sau nửa canh giờ, Độn Phong chu hạ xuống trước một ngọn Linh sơn có phong cảnh tú lệ, rơi xuống một vùng bình địa.

"Nhiều đồng môn như vậy?"

Thẩm Sơn thành thật nhảy xuống khỏi phi thuyền, ánh mắt quét qua, phát hiện rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, đều cùng là một đám đệ tử biệt viện.

Khẽ đếm giản lược, chí ít cũng có mấy chục người.

"Tốn công tốn sức như thế để cướp giật chúng ta đến đây, thật sự chỉ là vì bồi dưỡng tử sĩ?"

Không ít tạp dịch cũng đều rất khó hiểu.

Hết chương 1278.
Bình Luận (0)
Comment