Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 418 - Chương 418. Kẻ Thẳng Được Tất Cả(4)

Chương 418. Kẻ thẳng được tất cả(4) Chương 418. Kẻ thẳng được tất cả(4)

Bây giờ trong túi trữ vật của Lưu Ngọc cũng chỉ còn lại năm ngàn khối Linh Thạch, cho nên hắn mới động tâm tư, dù sao ai cũng không dễ dàng.

Còn Diêu Vân Tùng thì quá “nghèo”, chỉ có một kiện pháp khí cực phẩm, Linh Thạch chỉ có vài khối, công pháp tu luyện cũng là hàng bình thường.

Có điều Lưu Ngọc vốn không ôm hy vọng, dù sao túi trữ vật của người này cuối cùng vẫn phải giao nộp cho tông môn, rất nhiều đồng môn đều nhìn thấy hai người cùng đi đuổi giết tu sĩ Hợp Hoan Môn, dù sao cũng phải có cách nói thuyết phục.

Trước khi tu sĩ Hợp Hoan Môn chết đã kéo theo Diêu Vân Tùng làm đệm lưng, bản thân hắn thì bị thủ đoạn quấn lấy nên việc cứu viện bị chậm một bước, kịch bản này rất tốt.

Dù sao khi không còn hy vọng gì, việc gì tu sĩ cũng có thể làm.

Mấy chục năm Tu Tiên Giới đại chiến, tu sĩ Trúc Cơ ngã xuống đã có mấy trăm người, cho dù là Nguyên Dương Tông cũng đã có mấy chục người, thêm một Diêu Vân Tùng cũng không có gì kỳ quái.

Dù sao việc chiến đấu biến đổi nhanh chóng, chuyện gì cũng có thể xảy ra, tông môn muốn truy tìm cũng cực kỳ khó khăn.

Lưu Ngọc khống chế ánh sáng bay khoảng chừng một khắc, mỏ quặng Tử Tinh lại một lần nữa đập vào mắt hắn.

Lúc này trên cơ bản tất cả mọi chuyện đã lắng xuống, chỉ còn những động tĩnh đấu pháp rải rác trong bóng tối xung quanh mỏ quặng, đó là đệ tử Hợp Hoan Môn còn lại vẫn đang ngoan cố chống cự.

Phần lớn đệ tử Nguyên Dương Tông đều đã rút tay lại, đang xử lý phàm nhân đào quặng cho Hợp Hoan Môn.

Tiếng kêu thảm thiết và tiếng gào thét không dứt bên tai, phóng mắt nhìn xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông, máu tươi lấp lánh chảy nhuộm đỏ cả mặt đất.

Tất cả các loại tử hình đều có, cụt tay cụt chân cái nào cũng có.

Trong nhiều thập kỷ Tu Tiên Giới chiến tranh, hầu hết các đệ tử Luyện Khí kỳ đều hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh, từng người hóa thân thành cỗ máy gặt hái sinh mệnh, lập trường khác nhau giết chóc không hề có gánh nặng.

Không giết, giữ lại cho tông môn địch dùng sao?

Lưu Ngọc bay qua bầu trời mỏ quặng Tử Tinh, thu đủ loại cảnh tượng vào đáy mắt.

Hắn không hề dừng lại để thu thập nhiên liệu, thứ phàm nhân và tán tu cung cấp được quá ít, hơn nữa còn có những chuyện quan trọng hơn hắn cần phải làm ngay bây giờ.

Ánh sáng màu đen không hề dừng lại, cảm ứng được hơi thở của đồng môn, rồi bay theo một hướng nhất định.

Khi Lưu Ngọc chạy tới nơi này, Chu Trác Phong, cung trang nữ tu, Tạ Tuấn Kiệt và năm tu sĩ Trúc Cơ khác đã tụ tập cùng một chỗ, đang thương nghị điều gì đó.

“Chu sư huynh, khi ta và Diêu sư huynh vây công tu sĩ Hợp Hoan Môn thì bên ngoài đột nhiên gây khó khăn.”

“Diêu sư huynh nhất thời sơ suất, tại hạ cũng bị vây không kịp cứu viện, vì vậy sư huynh đã không cẩn thận ngã xuống.”

“Đây là túi trữ vật của sư huynh.”

Lưu Ngọc đi thẳng về phía Chu Trác Phong, hơi chắp tay trầm giọng nói, dứt lời thì đưa túi trữ vật của Diêu Vân Tùng tới.

Hắn vừa vặn biểu lộ một ít biểu cảm nặng nề, buồn bã, dường như bởi vì sự ngã xuống của các đồng môn mà tâm tình không tốt, bắt đầu diễn ngay tại chỗ.

Chu Trác Phong là người dẫn đầu nhiệm vụ, lại là người có tu vi cao nhất, Lưu Ngọc đương nhiên nên thông báo cho gã đầu tiên, nói rõ tiền căn hậu quả.

Chỉ cần người này không truy cứu sâu, chuyện này coi như xong một nửa.

Lúc này Chu Trác Phong đã khôi phục bình tĩnh, dường như cách đây không lâu nụ cười “kỳ dị” chỉ là ảo giác bình thường, nghe được Lưu Ngọc nói, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén.

“Lưu sư đệ không cần tự trách bản thân.”

“Con đường tu tiên của tu sĩ chúng ta như đi trên băng mỏng, Diêu sư đệ qua loa sơ suất chính là do chính bản thân hắn ta sai lầm.”

“Cho dù hôm nay may mắn giữ được một mạng, vậy thì sớm muộn gì hắn ta cũng có một kiếp này.”

“Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những thứ này, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ tông môn mới là điều quan trọng nhất.”

Một lát sau, Chu Trác Phong nhận lấy túi trữ vật, nhẹ nhàng vỗ vai Lưu Ngọc, chậm rãi nói.

Gã dường như đã quen với sinh tử, đối với cái chết của Diêu Vân Tùng cũng không để ý nhiều, chỉ có nhiệm vụ tông môn mới là quan trọng nhất.

Nghe Chu Trác Phong nói như vậy, Lưu Ngọc vẫn có “tâm trạng sa sút”, đứng sang một bên không lên tiếng, chỉ nghe bọn họ bàn bạc về nhiệm vụ.

Thời gian cấp bách, bọn họ cũng không thương lượng quá lâu.

Cuối cùng Chu Trác Phong vỗ tay, quyết định phái vài tu sĩ Trúc Cơ kỳ dẫn theo đệ tử Luyện Khí kỳ đi vào, tận lực phá hư thông đạo trong mỏ quặng.

Dùng thủ đoạn khiến cho việc khai thác mỏ quặng của Hợp Hoan Môn gặp khó khăn, không chỉ về việc huy động lại nhân lực, mà còn về việc đả thông lại mỏ quặng lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment