Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 419 - Chương 419. Người Của Thiên Khung Tới

Chương 419. Người của Thiên Khung tới Chương 419. Người của Thiên Khung tới

Qua những lời bọn họ nói với nhau, Lưu Ngọc biết được vị sư tỷ mặc cung trang Trúc Cơ hậu kỳ kia họ Lâm.

Lúc này, trong số chín tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông đã có sáu người trở về, một người chết, còn hai người chưa về.

Chẳng qua đại khái sẽ không xảy ra mấy phân đoạn kiểu ‘tuyệt cảnh phản sát’ hay là ‘dùng yếu thắng mạnh’ vân vân. Cùng lắm là khiến tu sĩ Hợp Hoan Môn thoát được một mạng thôi, bởi vì bình quân tu vi của tu sĩ Nguyên Dương Tông tiến hành đuổi giết đều cao hơn một tiểu giai.

Chênh lệch tiểu cảnh giới Trúc Cơ kỳ lớn hơn Luyện Khí kỳ rất nhiều. Trừ khi linh khí hoàn mỹ, pháp lực tinh thuần như Lưu Ngọc, hoặc là có con bài chưa lật như phù chú, bảo bối gì đó… bằng không sẽ không có năng lực trở mình.

Chung quy thì chỉ có một bộ phận rất nhỏ tu sĩ có thể sống sót dưới trừng phạt như vậy, xác suất vô cùng nhỏ bé.

Trừ khi có được ưu thế độc đáo của riêng mình, nếu không, đối mặt với chênh lệch tu vi hơn mình thì mười phần có chín tu sĩ sẽ bị vô tình nghiền áp.

Đối mặt với sự tàn sát tàn bạo của tu sĩ, phàm nhân hoàn toàn không có năng lực chống cự. Bất kể phản kháng dạng gì đến trước mặt pháp khí, pháp thuật đều có vẻ nhỏ bé không đáng kể.

Chờ vài vị tu sĩ Trúc Cơ thương nghị xong, đa số phàm nhân đã trở thành một đống thi thể nằm dưới đất, chỉ có bộ phận rất ít ‘người may mắn’ trốn vào bóng tối, bảo vệ được một cái mạng.

Đối với những phàm nhân trốn vào bóng tối thật xa, các đệ tử Luyện Khí kỳ cũng không đuổi theo nữa. Dù sao thì thời gian cấp bách, không thể đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần tiêu diệt phần lớn, khiến bọn họ không hợp lại để lấy quặng cho Hợp Hoan Môn là được rồi.

Còn hai người chưa về, nhưng thời gian không chờ người, không thể ngây ngốc đứng tại chỗ mà chờ.

Chu Trác Phong phân phó bốn người nữ tu họ Lâm và Tạ Tuấn Kiệt dẫn theo một bộ phận đệ tử Luyện Khí kỳ tiến vào mỏ quặng phá hoại, bản thân gã ở bên ngoài chỉ huy toàn cục, Lưu Ngọc thì bị sắp xếp đến xa xa quan sát tình huống bên phía Thiên Khung Thành.

"Thiên Khung Thành cách nơi này gần trăm tám mươi lý, tính cả thời gian truyền âm phù thông tri tới nơi, nhiều lắm nửa canh giờ bên phía Thiên Khung Thành sẽ phản ứng lại."

"Cẩn thận khởi kiến... Chúng ta có nhiều nhất nửa canh giờ thời gian để hành động, từ bắt đầu tiến công đến bây giờ đã qua hai khắc nửa chung, lúc này chúng chỉ có thể nán lại nhiều nhất một khắc nửa chung nữa là phải bắt đầu trở về."

"Bằng không khả năng gặp phải viện binh của Hợp Hoan Môn sẽ ngày càng lớn. Thỉnh chư vị sư đệ sư muội nắm chặt thời gian."

Chu Trác Phong chậm rãi nhìn thoáng qua chúng tu sĩ, vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng nói.

"Chu sư huynh, chúng ta chắc chắn chú ý thời gian."

Lưu Ngọc, Tạ Tuấn Kiệt và các tu sĩ Trúc Cơ đồng loạt chắp tay vâng mệnh, sau đó bắt đầu phân tán theo bố trí trước đó, tự tiến hành nhiệm vụ của chính mình.

Lưu Ngọc lại hóa thành một chớp sáng đen bay thẳng tới ngoài mỏ quặng mười dặm, tìm được một tảng cự thạch khoảng một trượng hạ xuống ẩn nấp.

Hắn vận chuyển Ẩn Linh thuật thu liễm tu vi và khí tức, không chút keo kiệt thả thần thức lực lan tràn ra ngoài, chú ý từng chút động tĩnh nhỏ trong phạm vi bảy lý.

Tay trái nắm đao Tử Mẫu Truy Hồn tay phải cầm cờ Kim Cương, một công một phòng, thời khắc bảo trì cảnh giác.

Còn nhiều nhất một khắc nửa chung là cần bắt đầu trở về, khai hỏa toàn lực thần thức chút thời gian như vậy cũng không tạo thành gánh nặng gì, thế nên không cần lo lắng tiêu hao thần thức lực quá lớn.

Lưu Ngọc tựa lưng vào đá lớn không chút nhúc nhích, khí tức toàn thân đều bị Ẩn Linh thuật giáng xuống tới thấp nhất, tựa như một khối gỗ mục vậy, cảm giác tồn tại rất thấp.

Hắn lại đánh ra vài pháp quyết phức tạp, cơ thể chậm rãi trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất không thấy.

Nếu tu sĩ Trúc Cơ bình thường sử dụng thần thức quan sát thì nơi này chỉ có một khối cự thạch lẻ loi mà thôi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì hoàn toàn không phát hiện có tu sĩ ẩn nấp ở đây…

Đó là điểm cao minh của Ẩn Linh thuật.

Lưu Ngọc tinh tế thể hội loại cảm giác này, âm thầm cảm thán, không hổ là bí thuật Kim Đan lão ma sùng bái không thôi.

Có thuật này, mặc kệ là giả heo ăn thịt hổ hay giết người đoạt bảo đều tiện hơn rất nhiều.

Ẩn Linh thuật che dấu bản thân, Tôn Thần diệu pháp bí mật đích quan sát chung quanh, có hai bí thuật này nơi tay, Lưu Ngọc có thể nắm bắt tiên cơ đoán được địch, tiến lùi tự nhiên, bày mưu đặt kế không nói chơi.

Chỉ cần không đụng tới tu sĩ có linh nhãn như ‘Phá vọng thần nhãn’ hay ‘Minh thanh linh mục’, hoặc tu sĩ có năng lực điều tra bí thuật thập phần cao minh thì từ cơ bản đã chiếm vài phần ưu thế.

Bình Luận (0)
Comment