Nếu như không phải là vì mình, có lẽ bọn họ sẽ có tiền đồ tốt đẹp!
Sau đó từng cảnh tượng về cuộc sống trong gia tộc được gã nhớ lại như những thước phim đen trắng.
Cuộc kiểm tra Linh căn lúc bảy tám tuổi, sau đó là biết đọc biết học, cuộc sống học đường, lần đầu tiên theo trưởng bối đi thực thi nhiệm vụ của gia tộc lúc mười bảy mười tám tuổi, đột phá Luyện Khí hậu kỳ, được gia tộc liệt vào số những hạt giống Trúc Cơ lúc ba mươi tuổi, cùng nhau thành công đột phá Trúc Cơ lúc bốn mươi tuổi...
Hy vọng sau khi mình chết đi, tên cường địch này sẽ có thể nguôi ngoai lửa giận, nếu không thì sẽ liên lụy đến gia tộc.
Nếu không thì, chọc vào một tên tu sĩ có tiềm năng vô hạn như thế này cho gia tộc, gã chết không nhắm mắt!
“Ư a.”
Đủ loại cảm xúc phức tạp xẹt qua, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm, Đỗ Kinh Sơn đã bị Thanh Dương Ma Hỏa hóa thành tro bay.
Mất đi sự khống chế của chủ nhân và sự giúp đỡ của pháp lực, Linh quang của Viên Chùy màu đen và Tiểu Tán màu nâu ngay lập tức thu lại, đồng thời rơi thẳng xuống đất.
Thuyền Độn Phong dưới chân Lưu Ngọc chuyển hướng, đón lấy hai món pháp khí Linh khí không tồi này, sau đó cài túi trữ vật của Đỗ Kinh Sơn vào eo.
Nhưng bây giờ không phải lúc kiểm kê chiến lợi phẩm, hắn vẫn còn nhớ tới Truyền âm phù cầu cứu mà kẻ kia phát đi, tu sĩ Trúc Cơ của Đỗ gia có thể đến nơi bất cứ lúc nào.
Cất hết tất cả những pháp khí và Linh khí, nuốt lại Thanh Dương Ma Hỏa vào trong đan điền, dọn dẹp chiến trường một chút, thu dọn cả mấy món pháp khí đã hỏng và rơi xuống dưới mặt đất.
Sau đó, tia sáng của Lưu Ngọc chuyển hướng bay về, thần thức cảnh giác xung quanh, trong tay cầm hai khối Linh Thạch trung phẩm, hồi phục pháp lực.
Cùng lúc điều khiển mấy món Linh khí pháp khí để đấu pháp, đối với kẻ Trúc Cơ sơ kỳ như hắn mà nói, tiêu hao vẫn là quá nhiều rồi, lúc này pháp lực trong đan điền chỉ còn lại ba bốn phần so với thời kỳ hoàng kim, đã kề cận bờ vực nguy hiểm.
Cho dù pháp lực của hắn khá là tinh chất, bền hơn các tu sĩ đồng tu khác, nhưng cũng không chịu nổi tiêu hao của việc cảnh giới quá thấp mà phải cùng lúc sử dụng hai món Linh khí thượng phẩm.
“Hai độ.”
Trong lúc bay, Lưu Ngọc hơi lắc đầu, sau đó cẩn thận cảm nhận nhiên liệu đang tăng lên của Thanh Dương Ma Hỏa.
Nuốt chửng tám tu sĩ Luyện Khí, còn có một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đỉnh cao, đã tăng lên hai độ nhiên liệu cho Ma Hỏa, sức mạnh lại tăng thêm một chút ít.
Phần chính của nhiên liệu vẫn là Đỗ Kinh Sơn, tám tu sĩ Luyện Khí kỳ chỉ là phần nhỏ mà thôi, hắn không những có sức sống dồi dào, hơn nữa cảnh giới cũng đã đạt đến trung kỳ đỉnh cao, năng lượng linh hồn cũng không ít.
Nửa khắc trôi qua, thôn trang thế tục đã biến thành một mảng biển lửa đập vào mắt, hai dặm xung quanh thôn trang cũng đều ngập trong ngọn lửa.
Ngọn lửa dữ dội mặc sức thiêu rụi, khắp nơi đều là những cái xác đã bị cháy thành than, rõ ràng bọn họ đều là những người đã không thể chạy ra khỏi biển lửa.
Đây chính là hậu quả mà tàn dư của Hỏa Long thuật tạo thành!
“Một đời của phàm nhân, đa số đều là nước chảy bèo trôi, không được tự quyết.”
“Sinh sống và tồn tại, sinh đẻ đời sau, sinh lão bệnh tử, thiên tai nhân họa, bị những thứ này trói buộc lấy tự do và suy nghĩ.”
Trong lòng Lưu Ngọc cảm thán, sau đó điều khiển thuyền Độn Phong hạ xuống một chút, pháp lực mới hồi phục được một chút lại lần nữa tiêu hao, liên tục đánh ra vài Vân Vũ thuật.
Một mảng mây nhỏ bao trùm khoảng năm dặm nhanh chóng đọng lại, sau đó mưa lớn bất ngờ rơi xuống, kèm theo những tia Linh khí nhỏ, dập tắt biển lửa dữ dội do dư âm của pháp thuật gây ra.
Trong biển lửa đã không còn dấu chân nữa, làm xong hết những việc này, Lưu Ngọc đang định bay đi.
Nhưng lại đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ, khiến cho hắn nhảy xuống khỏi tia sáng.
“Tiên... Tiên sư, cứu...”
Đây là một nữ nhân có khí dày như tơ nhện, hoặc nói cách khác là một thai phụ.
Nàng ta cuộn tròn người lại, ôm chặt lấy cái bụng, khắp người đã bị bỏng nghiêm trọng nhiều chỗ, nhìn có vẻ sắp không sống nổi nữa rồi.
Loại tình trạng thương tích như thế này, cho dù có là tu sĩ Kim Đan, e rằng cũng sẽ bó tay bất lực.
Trong lúc nói chuyện, cơ thể nàng ta cử động một cách khó khăn, lộ ra vật nhỏ mà nàng ta ôm trong lòng, hai tay run rẩy đưa đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu vẫn còn nhau thai và nước ối qua.
Hai mắt của đứa bé nhắm chặt, nhìn rất giống một tử thai.
Nhưng trong Linh Giác, hắn nhận ra trong người nó vẫn còn một luồng sức sống ngoan cường, trong miệng và mũi cũng có sự hô hấp yếu ớt.
Chỉ dựa vào sự hô hấp mà nói, đây đã là một con người hoàn chỉnh rồi.
Lưu Ngọc rơi vào trầm mặc, cuối cùng vẫn đón lấy đứa bé.
Người phụ nữ nở một nụ cười khó coi, sau đó thần thái trong mắt mờ đi, cánh tay rũ xuống, hoàn toàn mất đi động tĩnh.