Ánh mắt của Lưu Ngọc khôi phục sự bình tĩnh, cẩn thận đánh giá sinh linh vừa mới ra đời này.
Trẻ sơ sinh mới ra đời, làn da và mặt mày thường khá là nhăn nheo, trên người còn có nhau thai và nước ối dính dính, có một mùi hương khó ngửi.
Phải sau khi rửa qua, lại lớn hơn một chút nữa, thì mới giãn ra được.
Cái đó? Không, nó.
Cân nặng của nó còn chưa đến sáu cân, nhìn có chút gầy yếu, cao khoảng hơn một xích một chút, còn nhỏ hơn con mèo nhà một chút.
Sinh ra trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, mặc dù sinh mạng của nó khá là ngoan cường, nhưng sức sống trong cơ thể cũng đang dần suy yếu, hô hấp và nhịp tim càng ngày càng nhẹ.
Nếu như mặc kệ không quan tâm, không bao lâu sau, nó sẽ chết đi một cách tự nhiên.
Có điều, tên nhóc này đã may mắn rồi.
Vậy nên, không cần thiết phải chết sớm ngay sau mới sinh chưa bao lâu, không cần phải vừa mới bắt đầu đã chào đón kết thúc.
Lưu Ngọc vì để đạt được mục đích mà không ngại sử dụng rất nhiều thủ đoạn dù thiện dù ác, cũng chưa bao giờ kiêng kị việc giết chóc, có thể nói là giết người không chớp mắt.
Nhưng đó chỉ là trong tình huống liên quan đến lợi ích, bình thường mà nói hắn sẽ không vô cớ đại khai sát giới, cũng sẽ không sát hại người khác để cho vui.
Có điều, cho dù là trong tình huống không liên quan đến lợi ích, cũng không chắc sẽ vui lòng đi giúp đỡ những tu sĩ khác, hoặc là phàm nhân.
Mỗi một thế giới đều có màu sắc của nó, bất kể lai lịch như thế nào, khi sinh sống trong thế giới, đều không thể tránh khỏi việc nhiễm phải màu sắc của thế giới đó.
Nhưng bây giờ, sau khi hoàn thành một cuộc báo thù hả hê, hắn lại không muốn sinh mạng vừa mới ra đời này cứ như vậy mà tan biến.
Lưu Ngọc giơ bàn tay ra, không đếm xỉa đến sự bẩn thỉu và ô uế, chầm chậm bóc nhau thai trên người của nó ra.
Tiếp đó không quan tâm đến nước ối ở trên da nó, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay vào lồng ngực của nó.
Pháp lực trong đan điền lưu chuyển, đi qua kinh mạch, hội tụ lại ở lòng bàn tay, sau đó chuyển hóa thành Linh lực thuộc tính Mộc thuần khiết, từ từ truyền vào trong cơ thể gầy nhỏ của đứa trẻ sơ sinh.
Thanh Dương công pháp vốn là công pháp thuộc tính kép là Hỏa và Mộc, mặc dù nó không phải công pháp thuần thuộc tính Mộc, nhưng chuyển hóa thành Linh lực thuộc tính Mộc vẫn là vô cùng đơn giản.
Lưu Ngọc cẩn thận điều khiển mấy luồng Linh lực thuộc tính Mộc phân tán ra khắp cơ thể của đứa bé, chú trọng việc bảo vệ tim mạch và lục phủ ngũ tạng của nó.
Sau đó bàn tay khẽ động, rời khỏi cơ thể của đứa bé, hoàn thành lần cứu chữa này.
Trong Linh Giác nhạy bén của Lưu Ngọc, hắn có thể cảm nhận được sức sống ở trong cơ thể nó không còn tiêu tan nữa, với lại tim mạch và hô hấp cũng dần dần trở nên ổn định có lực.
Trong tất cả các Linh khí, thuộc tính Mộc là ôn hòa nhất, nói từ một mức độ nào đó, sức sống bao hàm trong nó cũng là mạnh mẽ nhất, khá là dễ để hấp thụ và luyện hóa.
Mà mấy luồng Linh lực thuộc tính Mộc này, trải qua sự xử lý đặc biệt của Lưu Ngọc thì đã ở trạng thái rất ôn hòa, cho dù có là trẻ sơ sinh thì cũng có thể hấp thu.
Linh lực đối với phàm nhân mà nói vẫn là một thứ đại bổ, mấy luồng Linh lực thuộc tính Mộc này sẽ dần dần được đứa bé hấp thụ, từ từ nâng cao thể chất.
Đối với tên nhóc này mà nói cũng là trong họa có phúc rồi, nếu như không bất ngờ chết yểu, sau này sẽ là tư liệu luyện võ trời sinh, tuổi thọ sẽ vượt qua phàm nhân bình thường, bệnh tật cũng sẽ cực ít.
Nhìn nước ối trên người của đứa bé, Lưu Ngọc hơi nhăn mày.
Sau đó, hắn lấy một tấm vải gấm to, mỏng màu xanh lam ra từ trong túi trữ vật, xé ra một mảnh nhỏ, thuận tay dùng pháp lực ngưng tụ thành một dòng nước rồi làm ướt nó, sau đó cẩn thận lau chùi cơ thể của nó.
Không bao lâu sau đã lau chùi sạch sẽ, biến thành một tên nhóc trắng trắng gầy gầy có chút nhăn nheo, lại dùng vải gấm màu xanh bọc nó lại.
Giờ đây, tên nhóc này cũng coi như là đã thoát khỏi sự nguy hiểm đến tính mạng rồi, lời hứa cứu nó một mạng cũng đã hoàn thành rồi.
Nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của nó, trên mặt Lưu Ngọc lộ ra một nét ý cười.
Sự việc xảy ra quá nhanh, từ lúc thi triển Vân Vũ thuật đến lúc cứu sống đứa bé, quả thực còn chưa đến hai mươi mấy nhịp thở, bởi vì động tác cực kì nhanh nên không hề làm lỡ bao nhiêu thời gian.
Ôm đứa bé trong lòng, nhẹ nhàng nhảy lên thuyền Đạo Phong, một tia sáng màu đen lao thẳng lên trời, bay nhanh như tên bắn về phía con đường Nhất Tuyến Thiên.
…
Một khắc sau, thuyền Độn Phong bay ra khỏi Nhất Tuyến Thiên, tia sáng màu đen không hề dừng lại, tiếp tục bay về hướng Nguyên Dương Tông.
Trên thuyền Độn Phong bay cao mấy trăm trượng, ánh mắt Lưu Ngọc lưu động, liếc nhìn mặt đất, tìm lấy một nơi thích hợp.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại, nhìn thấy một con đường lớn, bèn điều khiển thuyền Độn Phong đáp thẳng xuống.