Lưu Ngọc rút từ trong lọ ra một que trúc, có được số hiệu của mình.
Sau đó hắn trao đổi với Tiền Chí Kim một chút, số thứ tự của hai người không giống nhau, cũng không có xuất hiện tình hình nhất định phải có một người bị loại bỏ.
Nếu không thì cũng chỉ nói một câu “thật ngại quá” ở trong lòng mà thôi, chuyện liên quan đến đạo đồ là kế hoạch lâu dài, Lưu mỗ hắn cũng sẽ không nhân từ nương tay!
Nếu như biểu hiện quá kém, tuy rằng có Nghiêm gia bên kia đánh tiếng, nhưng lựa chọn tu sĩ như vậy thì mặt mũi Lý trưởng lão cũng sẽ không dễ coi cho lắm, rất có thể sẽ coi thường Lưu Ngọc.
Lời tiến cử của Nghiêm gia cũng chỉ là giúp Lưu Ngọc tăng thêm sức nặng mà thôi, chứ không đủ sức thao túng quyết định của một vị tu sĩ Kim Đan, tạm thời hắn vẫn chưa có bản lĩnh đó.
Huống hồ, dựa vào sự nổi lên của Trường Phong chân nhân, Lý gia đã mơ hồ có xu hướng trở thành gia tộc đệ nhất trong Nguyên Dương Tông.
Ngay từ lúc bắt đầu, tu sĩ có số thứ tự giống nhau sẽ lên đài đấu pháp, bắt đầu thi triển đầu pháp.
Nếu được tu sĩ Kim Đan vừa ý, chắc chắn sẽ có lợi rất nhiều cho tu sĩ Trúc Cơ mới thăng cấp, hơn nữa còn tránh được rất nhiều đường vòng, vì thế nên chúng tu sĩ cơ bản đều xuất ra hết thực lực chân chính của mình.
Vì thế, thường sẽ có tu sĩ đánh ra chân hỏa bị thương nhẹ, nhưng nếu xuất hiện tình huống có thể bị thương nặng, thì sẽ có trưởng lão ra tay kịp thời ngăn lại.
Lúc tiến hành đấu pháp cũng không nhanh, rất nhiều tu sĩ mới vừa thăng cấp Trúc Cơ thực lực chênh lệch không lớn kéo dài thời gian, mãi cho đến một hồi lâu sau mới đến lượt Lưu Ngọc.
Trận đầu tiên “gian nan thắng lợi” không có gì bất ngờ xảy ra, giữa chừng có một canh giờ đã hồi phục pháp lực, lại trải qua thêm bốn canh giờ thì trận thứ hai bắt đầu.
Pháp khí, pháp thuật của Lưu Ngọc và đối thủ đều xuất hiện ra, đánh chừng hơn một khắc, sau đó hắn mới “tiếc nuối mà bại trận”.
Bề ngoài nhìn qua khiến người ta bóp cổ tay thở dài, thế cờ của hắn chỉ thiếu một nước nữa là thua đau, khiến rất nhiều tu sĩ vây xem đại điển cảm thán người này không đủ may mắn.
"Nếu gặp được đối thủ có thực lực thấp hơn một chút, rất có thể đã được tấn cấp rồi."
Đây là ý nghĩ trong lòng của rất nhiều tu sĩ xem đại điển.
"Lưu sư đệ không cần nhụt chí, thắng bại thực tế chỉ là chuyện bình thường."
"Hơn nữa, xếp hạng đấu pháp cũng chỉ đưa ra chút tác dụng tham khảo, cuối cùng vẫn phải được sự lựa của các trưởng lão."
Thấy Lưu Ngọc "vẻ mặt sa sút" vì bại trận xuống đài, Tiền sư huynh an ủi.
Nhưng vòng đấu pháp đầu tiên y đã thành công tấn cấp, dựa theo mấy món pháp khí phụ thân y mua cho y, vòng thứ hai cũng rất nắm chắc, trên mặt y vẫn không kìm nổi lộ ra chút vui mừng.
"Sư huynh không cần nhiều lời, những việc này tại hạ đều hiểu."
"Chỉ là xếp hạng thứ ba mươi cùng với xếp hạng trong nhóm mười lăm, chênh lệch vẫn rất lớn."
Lưu Ngọc thở dài nói, tựa như vì điều này mà cảm thấy vô cùng "thất bại".
"Biểu hiện của sư đệ ta đã nhìn thấy, chắc chắn các trưởng lão có tuệ nhãn như thần sẽ nhìn ra."
Tiền sư huynh lại nhịn xuống ý mừng, thoáng an ủi.
Đan dược nhị giai cũng không phải tùy tiện là mua được, thỉnh thoảng còn có tình huống thiếu hàng, vì để sau này có thể mua được đan dược có giá cả phải chăng hơn, vị Lưu sư đệ này có thể luyện chế ra đan dược nhị giai, dĩ nhiên phải nghiêm túc làm quen, cho nên hiện tại có thể nói Tiền Chí Kim vô cùng gần gũi bình dị.
"Ừm, nỗ lực hết sức."
Tựa như là sự an ủi, cổ vũ có tác dụng, Lưu Ngọc "phấn chấn tinh thần", cuối cùng không còn sa sút nữa.
Sau đó hai người lặng im, lẳng lặng quan sát đấu pháp.
Đại điển thu đồ chỉ cần là Trúc Cơ trong vòng bốn mươi tuổi đều có thể tham dự, nhưng lần này, bên trong sáu mươi người kia, tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ chiếm tỷ lệ không cao.
Một mặt là vì tu luyện Trúc Cơ kỳ càng khó khăn hơn, giống như từ một bình nước Luyện Khí kỳ đổi thành một cái bồn nước lớn, cần góp nhặt "nước" ngày càng nhiều, hơn nữa chất lượng "nước" cũng đổi từ trạng thái khí thành thể lỏng, con đường góp nhặt càng khó khăn chồng chất.
Một mặt muốn mượn ngoại lực thì độ khó càng cao hơn, muốn mượn đủ loại tài nguyên để gia tăng tốc độ góp nhặt "nước", cần càng nhiều Linh Thạch, cho nên có rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ vốn là gánh không nổi.
Trúc Cơ kỳ sử dụng tài nguyên tu tiên còn đắt hơn Luyện Khí kỳ, chỉ với Tinh Nguyên đan của Trúc Cơ sơ kỳ bình thường cũng đã đắt gần sáu lần Bích Linh đan, mà Bích Linh đan còn là một trong những đan dược tu luyện sang quý nhất của Luyện Khí kỳ.
Cho nên rất nhiều tu sĩ được gọi là "giàu có" ở Luyện Khí kỳ, có thể sử dụng đan dược tu luyện, đột nhiên nhận ra vậy mà mình cũng dùng không nổi đan dược này.
Gia tộc hoặc sư tôn vốn có thể cung cấp trợ lực cực lớn, nhưng vào thời điểm này cái trợ giúp này cũng nhỏ đi rất nhiều, trừ khi có gia tộc cấp bậc Kim Đan hoặc là có sư tôn có thể dựa vào được.