Từ thời thượng cổ lưu truyền cho đến nay, vẫn không được hoàn thiện.
Xem sơ lược một lần toàn bộ Bách Thảo đan phương, chẳng biết tại sao, trong lòng Lưu Ngọc đột nhiên cảm giác được chút rung động.
Chỉ là bội phục thì bội phục, hắn vẫn biết bản lĩnh và năng lực của mình, lúc này cũng chưa có ý nghĩa sẽ hoàn thiện phần đan phương này.
Huống chi với hắn mà nói, học tập luyện đan cuối cùng chỉ để tăng tu vi và thực lực, chứ không phải thật sự chấp nhất với việc luyện đan, cũng không thể vì chuyện không chắc chắn mà tiêu hao quá nhiều thời gian của mình.
Thận trọng cất bản Bách Thảo đan thư vào trong túi trữ vật.
Lưu Ngọc ngồi yên tại chỗ, lặng thinh một lúc lâu.
Sau đó đưa ra vài cái Truyền âm phù, bảo Giang Thu Thủy cho mấy người thủ hạ, đi thu thập Linh thảo cần thiết cho việc luyện chế Kim Đan.
Mặc dù Linh thảo Kim Đan vô cùng trân quý và khó tìm.
Nhưng bây giờ, cấp độ của Lưu Ngọc đã tăng lên khá nhiều, có thể vận dụng nhân lực, vật lực so với Luyện Khí kỳ là không thể sánh nổi. Sau lưng lại là Nguyên Dương Tông, việc sưu tập tóm lại vẫn có hy vọng, ít nhất có thể sưu tập được một phần trong đó.
Suy nghĩ tới hành vi của mình trên Đại điển thu đồ, cũng không có chỗ nào không ổn, Lưu Ngọc đứng dậy đi tới chỗ Luyện Công phòng, bắt đầu tu luyện hàng ngày.
Có Dưỡng Thần đan giúp sức, trước mắt tu luyện Tôn Thần diệu pháp vẫn tương đối thuận lợi. Cộng thêm trong việc tu luyện Nguyên Thần, Lưu Ngọc cũng đã tăng thêm một chút, luôn khai thác các con đường rất cẩn thận, cho nên chưa từng xuất hiện vấn đề gì.
Có Dưỡng Thần đan tẩm bổ và rèn luyện được Tôn Thần diệu pháp, trước mắt phạm vi thần thức đã tăng từ bảy dặm lên bảy dặm rưỡi, cũng tiếp tục dùng tốc độ ổn định này mà tăng lên nữa.
Theo sự tăng lên của tu vi, ưu thế cường đại của thần thức tiên thiên sẽ dần bị san bằng, nhưng Lưu Ngọc có đan dược và công pháp tăng cường thêm, loại ưu thế này vẫn sẽ tiếp tục được giữ vững.
Coi như một át chủ bài mà sử dụng, vào thời khắc mấu chốt cho đối phương chút "kinh hỉ" lớn.
Trước mắt tu vi đã đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, bởi vì Ma Hỏa luyện nguyên cho nên tổn hao một phần tu vi, nhưng cũng không lâu nữa sẽ được tu luyện có lại.
Có lẽ vì Ma Hỏa luyện nguyên, pháp lực so với những tu sĩ khác càng tinh thuần hơn, Lưu Ngọc cảm thấy trở ngại giữa cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ và Trúc Cơ trung kỳ đã không còn kiên cố nữa.
Dù không dùng đan dược, cũng có lòng tin là đột phá trong một, hai năm tới.
Sau khi Lưu Ngọc ăn vào một viên Thanh Nguyên đan thì tiếp tục vận công luyện hóa, ý nghĩ này cũng chợt lóe lên.
...
Một năm sau, động phủ Thải Liên sơn, Luyện Công phòng.
Dùng một trăm Linh Thạch và một chùm "Định Thần hương" cắm vào lư hương, đầu ngón tay hắn bắn ra một sợi chân hỏa Trúc Cơ để nhóm lửa.
Sau khi đốt hương tắm rửa một phen, Lưu Ngọc ngồi xuống trên bồ đoàn, nhắm lại đôi mắt trắng đen rõ ràng của mình, bắt đầu điều chỉnh trạng thái bản thân.
Trong thời gian một trăm trôi qua, bởi vì Ma Hỏa luyện nguyên mà tiêu hao một phần tu vi kia cũng đã hoàn toàn trở lại, đồng thời càng tinh khiết hơn, đạt tới trạng thái viên mãn nhất.
Lần ngồi xuống này chính là ba ngày ba đêm.
Mãi cho tới sáng sớm ba ngày sau, một vùng mây đỏ từ hướng đông bắn ra, bóng người tĩnh tọa thật lâu mới động đậy.
Trước mắt tinh, khí, thần, điều chỉnh tới trạng thái tương đối viên mãn, đột nhiên Lưu Ngọc mở trừng hai mắt, trong mắt dường như có tinh quang hiện lên.
Tiếp theo là không chút do dự, cầm lấy bình ngọc Hồng Viêm đan trước người rồi đổ dược ra, ngửa đầu nuốt vào.
Mặc dù không dùng đan dược, chỉ dựa vào pháp lực tinh thuần của mình cùng với căn cơ tu vi kiên cố, trong vòng một, hai năm vẫn có thể đột phá tầng trở ngại này, nhưng Lưu Ngọc không hề thiếu Linh Thạch, cũng muốn dùng Linh Thạch để giảm bớt thời gian này.
Đối với hắn mà nói, cuối cùng Linh Thạch cũng chỉ là một vật ngoài thân, nếu như không cần tới để nâng cao tu vi, như vậy dù có nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa.
Tốn hao một chút Linh Thạch, giảm đi một, hai năm công phu tu luyện, hoàn toàn đáng giá. Có Tiên Phủ thúc Linh thảo, luyện chế đan dược bán ra thì khoản Linh Thạch này rất nhanh có thể kiếm được về.
Đan dược đột phá bình cảnh mặc dù trân quý, nhưng cũng không tới mức Linh Thạch không cách nào mua được, cho nên dùng không hề đau lòng.
Hồng Viêm đan vừa vào bụng, Lưu Ngọc không vội luyện hóa dược lực của nó, mà là nâng cao tu vi pháp lực toàn thân, bắt đầu bày ra gông cùm xiềng xích với tầng ngăn cản tăng tu vi vô hình kia, khởi xướng lớp xung kích.
Ẩn Linh thuật ngừng vận chuyển, Linh áp toàn thân không chút giữ lại mà bắt đầu phóng ra toàn bộ, luận cường độ thì đã không thua bất kỳ tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ nào.
"Đinh đinh, keng keng."
Một trận sóng gợn vô hình quét qua, trong phòng như bị cuồng phong quét ngang, rất nhiều vật dụng đều vì đó mà rung động, phát ra tiếng vang các loại. Lấy Lưu Ngọc làm trung tâm, bụi bặm trên mặt đất vô hình tác động dần khuếch tán ra bốn phía.
Chỉ có Định Thần hương là sương khói lượn lờ, không chịu chút ảnh hưởng nào.