Nhưng lão không có pháp khí dùng để phòng ngự đòn tấn công thần thức, chỉ kịp tập trung tinh thần để chống cự, nhưng Kinh Thần Thích đã đâm vào trong mi tâm rồi.
“Hự.”
Một tiếng hự đau đớn, lão mất hồn trong chốc lát.
Sau một cái chớp mắt, tác dụng của cây Kinh Thần Thích trước vừa mới mất đi, cây tiếp theo đã kịp thời đến nơi, chu kỳ lặp lại ba lần, khiến lão mất hồn trong khoảng hai lần rưỡi chớp mắt.
“Linh khí cực phẩm.”
Vào lúc Thanh Tùng lão đạo lấy lại thần thức, lão nhìn thấy một thanh đao nhỏ uy thế vô song, tà khí kỳ lạ, đang ở cách mình chỉ vỏn vẹn khoảng ba trượng.
Lão trợn to mắt, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác cực kỳ sợ hãi.
Vội vàng muốn điều động pháp khí ra để ngăn chặn, nhưng Vô Trần kiếm và Phất Trần tơ trắng đều đã bị giam chân, chỉ có thể dùng dùng sức truyền pháp lực vào trong đạo đồ Âm Dương Ngư rồi để nó chắn trước người mình, muốn thử hóa giải nguy cơ lần này.
Đồng thời chỉ kịp lấy ra một tấm Linh phù, vỗ lên người một cái, biến thành một tấm khiên bảo vệ màu thủy tinh to cỡ một trượng.
“Keng.”
Dung Hỏa đao đâm vào điểm chính giữa chỗ giao nhau của đạo đồ Âm Dương Ngư, có hơi dừng lại một chút, sau đó ngọn lửa như máu bùng lớn lên, vậy mà lại trực tiếp đâm xuyên qua nó.
“Rắc rắc.”
Sau đó lại va chạm với tấm khiên bảo vệ màu thủy tinh, phá vỡ nó rồi trực tiếp đâm xuyên qua, biến nó thành những mảnh vỡ rồi tiêu tan.
“Á!”
Thanh Tùng lão đạo chỉ kịp phát ra một tiếng hét ngắn ngủi, cả cái đầu đã bị biến thành sương máu, cái xác mất đi trụ cột, đổ ầm một tiếng xuống đất.
Cùng lúc đó, Linh quang của Phất Trần trắng như tuyết và Vô Trần kiếm cũng nhanh chóng mờ nhạt đi, sau đó rơi xuống mặt đất
Sức sống và nguyên thần của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ chính là một loại “nguyên liệu” thượng hạng, không được lãng phí.
Lưu Ngọc mở miệng phun ra Thanh Dương Ma Hỏa, nhanh chóng vồ lên cái xác của Thanh Tùng lão đạo, biến nó thành tro bay.
Chỗ cũ chỉ còn lại một cái túi trữ vật thượng phẩm.
“Hai độ.”
Cất chiến lợi phẩm là Linh khí pháp khí và túi trữ vật đi, Lưu Ngọc há miệng nuốt lại Thanh Dương Ma Hỏa vào trong bụng, cảm nhận được nguyên liệu mà lần này ma hỏa thu được.
Dù sao thì Thanh Tùng lão đạo cũng đã chết, thu được cái này cũng là điều rất bình thường.
Muốn đơn thuần dựa vào ma hỏa để trực tiếp giết chết tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, vẫn là một điều quá khó khăn, đây cũng chỉ là việc bất đắc dĩ mà thôi.
Sau khi giết chết Thanh Tùng lão đạo, Lưu Ngọc không thu ba món Linh khí kia về túi trữ vật, ngược lại di chuyển ánh mắt, thong dong nhìn về phía bốn người bao gồm Thương Lam, đại hán râu quai nón và hai nữ tu xinh đẹp.
Trong đôi đồng tử đen như mực, lóe lên một tia sáng nguy hiểm.
“Đây là... Linh khí cực phẩm?”
Trong mắt bốn người đều còn lưu lại vẻ sợ hãi, ban nãy mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Thanh Tùng lão đạo đã thân tử đạo tiêu rồi.
Thương Lam lặng lẽ thu hồi Phi Hỏa Lưu Huỳnh và Linh điệp màu trắng, nới lỏng sự hạn chế mà dòng thác lửa gây ra cho ba người, che đậy sự sợ hãi trong ánh mắt.
Hắn ta không ngờ rằng, sức mạnh mà tu sĩ họ Hồng cất giấu lại nhiều như thế.
Dòng thác lửa do hơn một nghìn con Phi Hỏa Lưu Huỳnh phun ra dần dần tiêu tan trong màn đêm, sự ngăn trở chắn trước mặt ba người đã biến mất, nhưng bọn họ lại không dám tiến lên nửa bước.
Tên đại hán râu quai nón trợn to mắt, có chút không dám tin vào mắt mình.
Cái tên “thủ lĩnh” mình đầy kinh nghiệm, tu vi thâm hậu, có hai lớp thân phận, dẫn đầu bọn họ lộng hành trong Kim Tinh chi mạch cứ như thế mà chết rồi?
Bọn họ đều biết sức mạnh của Thanh Tùng lão đạo, trong thời gian ngắn ngủi như thế đã bị cái tên đạo sĩ tóc tai bù xù mặc áo choàng màu vàng kia tiêu diệt luôn rồi?
Vậy thì sức mạnh của đối phương...
Nghĩ đến đây, trên trán đại hán râu quai nón toát mồ hôi lạnh.
Còn về hai vị nữ tu trang điểm lộng lẫy chỉ đạt Trúc Cơ sơ kỳ kia, bọn họ cũng có suy nghĩ y hệt như thế này, bọn họ trợn to mắt, kề sát vào bên người tên đại hán râu quai nón.
Trong ánh mắt đang nhìn về hướng Lưu Ngọc tràn đầy sự kinh ngạc, kinh hãi và kính sợ, chỉ riêng hận thù là không có.
Bọn họ vốn chỉ là vì lợi ích nên mới kết hợp lại, vì thiếu thốn tài nguyên tu tiên nên mới hợp tác với nhau để làm một mẻ lớn, có lợi thì hợp không có lợi thì tan, giống hệt như cát bồi vậy, làm gì có chút tình cảm nào, tất nhiên sẽ không có loại suy nghĩ kì lạ như kiểu muốn báo thù đối phương rồi.
Hơn nữa, ngay cả Thanh Tùng lão đạo cũng bị giết chết trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, thế thì đối phó với bọn họ...?
Trong chốc lát, ánh mắt ba người dành cho Lưu Ngọc càng thêm kính sợ.
Đồng thời, trong lòng bọn họ không ngừng mắng chửi, cái thứ già cả mắt mờ Thanh Tùng lão đạo, có thể chọn mục tiêu kỹ càng hơn không, đây mà là cừu béo à?
Nhìn khả năng thu dọn số lượng chiến lợi phẩm của hắn, đây rõ ràng là một con mãnh hổ mà!