Dường như việc cầu nguyện đã có tác dụng, sau khi khí tức của tên đại hán râu quai nón biến mất, Hàn Thiên Ưng nhanh chóng di chuyển về hướng hai vị nữ tu xinh đẹp kia, khiến cho hai người Lưu Ngọc và Thương Lam có thêm một chút thời gian để chạy trốn.
Thấy vậy, trong lòng Lưu Ngọc nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra một nét cười, tiếp tục dốc sức điều khiển Ly Huyền kiếm để bay đi.
Sau khoảng thời gian một hai nhịp thở, lúc này khoảng cách so với Hàn Thiên Ưng đã vào khoảng mười hai dặm.
“Tạm được rồi.”
Trong lòng Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này, tia sáng chuyển hướng, nhanh chóng hạ xuống dưới mặt đất.
Đồng thời, hắn lại lấy ra ba tấm Kim Phong Tán Hình Phù từ trong túi trữ vật, đối mặt với hai con yêu thú hạ phẩm nhị giai men theo tiếng động mà đến, hắn cười lạnh một cái.
Truyền pháp lực vào trong rồi ném Linh phù ra một cái, biến thành ba luồn Kim Phong Thực Cốt Tiêu Hồn, thổi nhẹ về phía hai con yêu thú.
Cho bọn chúng nếm thử mùi vị của Thực Cốt Tiêu Hồn này!
Sau đó Lưu Ngọc hoàn toàn không thèm nhìn xem kết quả như thế nào, sau khi hạ xuống mặt đất thì nhanh chóng truyền pháp lực vào trong Độn Địa phù, muốn thử sử dụng Linh phù này để thoát khỏi sự khóa chặt của Hàn Thiên Ưng.
Trong phút chốc, Độn Địa phù đã được kích hoạt.
Một quầng sáng màu vàng đất bao trùm lấy Lưu Ngọc, nhanh chóng chui xuống dưới mặt đất, không hề có chút trở ngại nào giống như cá rơi vào nước, ngay lập tức nhanh chóng di chuyển về một hướng.
“Hí!”
Sau khi chui xuống dưới lòng đất, Lưu Ngọc mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của chim ưng cách chỗ mình vẫn còn khá xa, dường như có chút hổn hển không ra hơi.
Có điều, lúc này hắn hoàn toàn không thể nghĩ nhiều, bởi vì Độn Địa phù đang đưa hắn đi theo hướng đã được chỉ định, dùng tốc độ trước nay chưa từng thấy để di chuyển.
Chỉ vỏn vẹn khoảng ba nhịp thở, đã vượt qua được khoảng năm mươi dặm.
Sau khi hiệu quả của Độn Địa phù biến mất, Lưu Ngọc nhanh chóng có phản ứng.
Pháp thuật nhất giai “Độn thổ thuật” được sử dụng một cách tự nhiên, đổi sang phương hướng khác, chầm chậm di chuyển trong lòng đất.
Đồng thời, Ẩn Linh thuật đã tu luyện đến cảnh giới hoàn mỹ được toàn lực vận dụng, hắn thu lại pháp lực, Linh áp và khí tức của bản thân, cố gắng hết sức để làm giảm thiểu dao động.
Lúc này Lưu Ngọc mới có thời gian để ý đến cơ thể của mình.
Trong Linh Giác, cảm giác bị dòm ngó kia đã biến mất, chứng tỏ rằng hắn đã thoát khỏi phạm vi khóa chặt thần thức của Hàn Thiên Ưng.
Còn về việc bị nó thẹn quá hóa giận mà đuổi theo rồi khóa chặt thêm lần nữa, loại khả năng này là rất thấp.
Ở độ sâu mấy chục trượng dưới lòng đất, thần thức không dễ để thi triển, hơn nữa bản thân mình đã có Ẩn Linh thuật để thu lại dao động, chỉ cần vận may đừng quá kém, về cơ bản đã coi như an toàn rồi.
Người không bị thương, pháp lực trong đan điền vẫn còn lại khoảng bảy tám phần, ở trong vùng phạm vi an toàn, vì để bảo đảm sự an toàn nên hắn tạm thời không dùng Linh Thạch để hồi phục pháp lực, tránh bị nó nhận ra.
Trong lòng Lưu Ngọc xẹt qua rất nhiều suy nghĩ, sau đó hướng về phía bên ngoài sơn mạch, dùng tốc độ không nhanh không chậm để đi đường.
Còn về Thương Lam và hai nữ tu xinh đẹp kia, trong hoàn cảnh bị thần thức của yêu thú Kim Đan khóa chặt, về cơ bản sẽ không có cơ hội để có thể chạy thoát khỏi sự truy sát, trừ khi kẻ đó có con át chủ bài nào đó để thoát thân, hoặc là có “kỳ tích” xảy ra.
…
Chặng đường tiếp theo đó khá là thuận lợi, suốt dọc đường, Lưu Ngọc không hề cảm nhận được uy lực của yêu thú Kim Đan.
Con Hàn Thiên Ưng này hình như không phải kẻ có “đầu óc bảo thủ”, nó không chọn việc cố chấp đuổi theo con vịt đã bay đi mất mà nó chọn ăn chỗ thịt có trong nồi trước.
Cùng với việc khoảng cách với bên ngoài ngày càng gần, tâm trạng Lưu Ngọc cũng trở nên thả lỏng, trong lòng có chút suy nghĩ chế giễu.
Sau khoảng bốn canh giờ, ước chừng đã đến khu vực bên ngoài cách Kim Tinh chi mạch khoảng hai trăm dặm, pháp quyết của hắn thay đổi, bơi lên phía trên mặt đất.
Trong trường hợp thông thường, yêu thú Kim Đan sẽ không xuất hiện ở bên ngoài , dù sao thì bên ngoài đều là yêu thú nhất giai và tu sĩ Luyện Khí kỳ, đối với yêu thú Kim Đan mà nói thì đều không đủ nhét kẽ răng.
“Bụp”
Lưu Ngọc phá đất chui lên, dẫm lên mặt đất, quầng sáng của Độn thổ thuật ở trên người nhanh chóng biến mất.
Mở ra toàn bộ thần thức, nhanh chóng liếc nhìn quanh phạm vi chín dặm, chỉ có một vài nhóm yêu thú nhất giai, hoàn toàn không có gì bất thường.
“Phù.”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng thở phào một hơi, trong lòng dâng lên sự vui sướng vì đã sống sót sau tai nạn.
Áp lực mà yêu thú cấp Kim Đan gây ra cho hắn quả thực quá lớn, đừng nói đến việc chống cự chính diện, nếu như không có hai tấm Linh phù, ngay cả chạy thoát cũng sẽ chỉ là một ước mong xa vời.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn đối mặt với sự tồn tại cấp Kim Đan.
“Đây chính là hình ảnh của cảnh giới Kim Đan à?”
Lưu Ngọc nhớ lại thân hình giấu trời che đất kia, chuyến bay hào phóng không hề kiêng dè kia, không kìm được mà sinh lòng ao ước.
Có điều bây giờ không phải lúc để xúc động, hắn thu lại tâm trạng, thi triển thứ pháp thuật bình thường nhất là Ngự Phong thuật rồi đi về hướng lối vào của sơn mạch.
Ở khu vực bên ngoài, số lượng yêu thú có thể uy hiếp tu sĩ Trúc Cơ kỳ là rất ít, vậy nên tốc độ đi đường của hắn tất nhiên cũng nhanh hơn nhiều.
Nửa canh giờ sau, cách lối vào chỉ còn khoảng ba mươi dặm.
Nhưng sự việc bất ngờ cứ phải xảy ra vào đúng lúc này.
Cách mấy dặm ở phía trước đột nhiên xuất hiện hai nhóm người một đuổi một chạy, nhóm người bị truy sát kia nhìn thấy Lưu Ngọc trước, giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, chạy thẳng về phía hắn.
“Các ngươi mau chóng lui ra một bên đi, nếu không thì đừng trách ta không báo trước!”
Hai nhóm người đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, Lưu Ngọc tất nhiên không thể nhường đường cho bọn họ, lạnh lùng buông lời cảnh cáo.