Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 577 - Chương 577. Thông Ngọc Phượng Tủy

Chương 577. Thông Ngọc Phượng Tủy Chương 577. Thông Ngọc Phượng Tủy

Một tiếng hừ lạnh như sấm sét nổ vang ngay bên tai hai đám tu sĩ kia.

Cùng với đó, linh áp của tu sĩ Trúc Cơ kỳ phóng thích không hề giữ lại, áp bách thẳng phía trước, phát ra cảnh cáo nghiêm khắc.

"Tiền bối, xin ngài hãy cứu chúng ta!"

Nhưng hai nam nữ tu sĩ bị đuổi giết dù sợ hãi ra mặt lại không dừng chân chút nào, vẫn di chuyển tới gần Lưu Ngọc.

Một kẻ chết đuối, chẳng sợ trước mắt chỉ là một cọng rơm cũng sẽ dùng hết toàn lực nắm chặt lấy.

Đối mặt với tà tu đuổi giết, dừng lại bước chân là chết chắc không có gì phải bàn, hậu quả tưởng như không chịu nổi, chỉ có thể trông cậy vào vị Trúc Cơ tiền bối này mới có hy vọng mở ra một sinh lộ.

Mặc dù tu sĩ cao giai hỉ nộ vô thường, động chút là giết chóc tu sĩ thấp giai hơn. Nhưng biết đâu vị Trúc Cơ tiền bối này lại là kiểu người ngoài lạnh trong nóng thì sao? Hoặc biết đâu đối phương động lòng trắc ẩn? Dù sao hai người họ cũng đâu còn lựa chọn nào khác.

Nữ tu bị đuổi giết kia thanh tú như tiểu thư khuê các, môi hồng răng trắng, dưới khóe mắt phải là nốt ruồi mỹ nhân rất đẹp, tư sắc không thua Giang Thu Thủy bao nhiêu.

Chỉ là đối phương mặc một thân phục trang màu trắng, lúc này lại dính đầy bụi đất, gương mặt sợ hãi thoạt nhìn đáng yêu động lòng người.

Mà nam tu trông mới khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tu vi miễn cưỡng tính là Luyện Khí tầng năm, trên mặt còn vương nét trẻ con, đôi mắt hốt hoảng tràn đầy lo sợ.

Đám tà tu có năm người, che mặt bằng khăn lụa màu đen, có thể ngăn trở thần thức của Luyện Khí kỳ tra xét, rõ ràng là không muốn lộ ra thân phận của mình, như vậy cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống tu luyện hàng ngày.

Bọn họ cảm nhận được linh áp cường đại của Trúc Cơ kỳ và cảnh cáo của Lưu Ngọc, lập tức dừng chân.

Đám tà tu liếm máu trên lưỡi đao đều ôm lòng kính sợ thật cao với thực lực và tu sĩ cảnh giới cao.

Bọn họ nghe cảnh cáo nên dừng bước, đối diện lẫn nhau, không dám tiến thêm nửa bước, sợ làm vị Trúc Cơ tiền bối này tức giận. Nhưng bọn chúng cũng không cam lòng thấy thịt béo tới tay lại bay đi như vậy, cho nên cũng không rời đi ngay.

Lưu Ngọc thấy tình huống như vậy thì nhướng mày, trong lòng thầm giận. Hắn ghét nhất cảm giác bị người lợi dụng không công, dù rằng hắn sẽ không vì vậy mà tổn thất cái gì.

"Coi ta thành tấm mộc à?"

"Cho rằng như thế có thể thoát khỏi nguy hiểm ư?"

"Một khi đã như vậy, ta có thể tiễn các ngươi một đoạn đường!"

Mặt Lưu Ngọc lạnh xuống, bàn tay chậm rãi ngưng tụ hai luồng hỏa cầu, định chấm dứt sinh mệnh hai người này.

Tu vi Luyện Khí kỳ mà thôi, lại dám mạo phạm tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thật là không biết sống chết.

Tuy trong trường hợp đặc biệt Lưu Ngọc cũng sẽ động lòng trắc ẩn, nhưng phần lớn là hứng khởi nhất thời thôi, hoàn toàn không thuộc kiểu tu sĩ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.

Cùng với đó, hắn cực kỳ ghét phiền toái vô duyên vô cớ.

"Tiền bối, xin đừng!"

Nữ tu bộ dáng thanh tú thấy vậy thì nôn nóng, ngoài mặt cũng bối rối rõ ràng.

Nàng ta cắn chặt môi, tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn, đáy mắt lộ vẻ kiên nghị, môi đỏ khẽ nhúc nhích truyền âm.

"Cái gì?"

Đồng tử Lưu Ngọc co rụt lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, sự phẫn nộ khi bị đem ra làm tấm mộc tiêu biến rất nhiều, hỏa cầu sắp kích phát trên tay cũng tạm ngừng, không lập tức bắn ra.

"Thật chứ?"

"Ngươi chắc chắn không phải vì ngươi muốn bảo mệnh nên bịa chuyện đấy chứ? Giờ nói thật còn có thể chết dứt khoát một chút."

"Nếu để ta biết ngươi lừa ta, ngươi sẽ hiểu đôi khi cái chết chính là một loại giải thoát."

Lưu Ngọc nghiêm túc đánh giá nữ tu một phen, truyền âm cảnh cáo.

Giọng hắn lành lạnh, nội dung lời nói khiến người khác không rét mà run.

"Mỗi câu tiểu nữ nói đều là thật, tuyệt đối không dám lừa gạt tiền bối."

Lúc này hai tỷ đệ đã đến gần hắn. Mặt nữ tử đỏ bừng, nhưng hiện tại liên quan tới tính mạng, không rảnh bận tâm tới sự e thẹn của thiếu nữ, vội vàng truyền âm đáp lời.

Lưu Ngọc nghe vậy sắc mặt mới hòa hoãn lại. Nếu đúng như nàng ta nói, vậy lần này đúng là có thể ‘rút đao tương trợ" một phen.

Thần thức trao đổi cực kỳ nhanh chóng, hết thảy phát sinh chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

"Không hay rồi! Chạy mau!"

Một tà tu thấy Lưu Ngọc sắp ra tay lại chợt ngừng lại, thậm chí mặt mày cũng thoáng dịu đi thì lập tức nghĩ đến cái gì, cảm thấy không ổn.

Lúc này muốn ngự kiếm phi hành đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể xoay người chạy trốn.

Nhưng lúc này mới hành động đã chậm rồi.

"Chạy được sao?"

Lưu Ngọc nở nụ cười, há miệng phun Thanh Dương Ma Hỏa, biến hóa thành năm hỏa cầu màu xanh to nhỏ khác nhau, bay vọt thẳng về phía năm tên tà tu.

Năm tên tà tu lấy pháp khí, phù chú ra muốn ngăn cản, nhưng đều không làm nên chuyện gì, dù cho sử dụng bí thuật gia tốc chạy trốn cũng nhanh chóng bị hỏa cầu màu xanh đuổi kịp.

Hiện tại Thanh Dương Ma Hỏa được bổ sung rất nhiều nguyên liệu, lại gia tăng uy năng lên một đoạn nhỏ, chỉ kém Ma Hỏa luyện nguyên tầng thứ sáu một chút. Đám pháp khí kia cao nhất chỉ là thượng phẩm, sao có thể ngăn cản?

Bình Luận (0)
Comment