Làm nóng, luyện hóa, tinh luyện, thanh tẩy lô đỉnh…
Cứ như vậy tuần hoàn lặp đi lặp lại, thời gian năm giờ rất nhanh trôi qua, cuối cùng tinh hoa Bích U thảo đã được tinh luyện ra, việc luyện hóa tinh hoa Linh dược cũng chính thức hoàn thành.
Dùng pháp lực lau khô mồ hôi trên trán, nhìn ba mươi ba cái bình ngọc đựng tinh hoa Linh dược trước mắt, Lưu Ngọc âm thầm gật đầu.
Sau đó hắn không chút do dự cất đỉnh Huyền Hoàng đi, bắt đầu bố trí Linh thủy.
Hắn lấy ra một cái bát ngọc lớn màu xanh ngọc bích đã được xử lí qua một cách đặc biệt rồi đặt lên mặt bàn.
Lưu Ngọc dựa theo mô tả trong phương pháp phối chế, bỏ từng loại tinh hoa Linh dược vào trong bát, thứ tự và tỷ lệ đều phù hợp với phương pháp phối chế.
Cũng không có ý tưởng “thiên tài” về việc đột ngột sửa đổi công thức hay cải tiến Thương Lãng Linh thủy.
Theo việc từng loại tinh hoa được thêm vào, các tinh chất có nhiều màu sắc khác nhau trong bát ngọc bắt đầu dung hợp, từ từ có phản ứng.
“Phốc phốc.”
Thỉnh thoảng có bọt khí nở và vỡ ra, phát ra âm thanh như nước nóng đang sôi, như thể chúng có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Lưu Ngọc bình tĩnh như nước, dựa theo miêu tả trong phương pháp điều chế, đợi sau khi trong bát ổn định trở lại, hắn lập tức tiếp tục cho tinh chất Linh dược vào.
“Xì xì.”
Giống như axit sunfuric nồng độ cao nhỏ trên da, trong bát ngọc phát ra âm thanh như đang bị ăn mòn, tựa hồ như muốn ăn mòn rồi xuyên thủng chiếc bát.
Có điều cái bát ngọc này là thứ đặc chế, chính là để ứng phó với loại tình huống như thế này, cho nên Lưu Ngọc không cần phải vì thế mà lo lắng.
Lúc này trong bát ngọc có đủ loại màu sắc sặc sỡ, giống như đủ loại bột màu trong thùng nhuộm lớn, nhiều màu sắc trộn lẫn với nhau, còn có một mùi “kì lạ” như thế này, cuối cùng đều có xu hướng biến thành màu xám.
Nhất thời có bọt nước lăn tăn, khói xanh bốc lên, làm gì có chỗ nào trông giống Linh thủy?
“Có khi nào từ đầu đến cuối đều là lừa đảo không?”
“Công thức của Thương Lãng Linh thủy là thật hay giả thế?”
Nhìn thấy dáng vẻ này, trong lòng Lưu Ngọc không khỏi sinh ra chút nghi hoặc.
Có điều nói cho cùng việc điều chế vẫn chưa hoàn thành, hắn cũng tạm thời kiềm chế lại nghi ngờ trong lòng, tiếp tục tiến hành điều chế.
Yên lặng chờ đợi gần nửa khắc, trông thấy tinh chất Linh dược trong bát ngọc đột nhiên phát sinh biến hóa.
Thấy thời cơ sắp đến, Lưu Ngọc cầm lấy bình ngọc chứa Tinh Lan quả cuối cùng, mở nắp bình, hướng miệng bình về phía bát ngọc, trút toàn bộ Linh dược bên trong ra ngoài.
Chất lỏng xanh lam bên trong mang theo ánh sao, hòa vào chất lỏng đã hóa xám quá nửa bên trong bát ngọc mà không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tinh chất Tinh Lan quả đi vào, lập tức có hiệu quả rõ rệt.
Tức thời, các loại phản ứng cho dù là sục sôi hay bọt khí, khói xanh đều biến mất, tất cả các chất lỏng trong bát ngọc đều “yên tĩnh” trở lại.
Lưu Ngọc mở to hai mắt, tỉ mỉ quan sát tất cả những gì đang phát sinh, trong lòng có chút hiếu kì.
Đồng thời, hắn cầm trong tay Hậu Thổ Kình Thiên tán, duy trì trạng thái nửa kích phát, nếu như trong tình huống phát sinh phản ứng không đúng kịch liệt, trong nháy mắt có thể tự bảo vệ được bản thân mình.
Chính vào lúc ấy, trong bát ngọc phát sinh tình huống biến hóa.
Có Tinh Lan quả vào, xu hướng chuyển sang màu xám của tất cả các chất lỏng đều dừng lại, thay vào đó dần dần bị nhuộm một lớp màu xanh lam, tựa hồ bị ngâm trong chất lỏng màu xanh đó vậy.
Loại biến hóa này diễn ra từ từ và đều đặn trong âm thầm, với màu xanh lam càng lúc càng nhiều hơn theo thời gian.
Một khắc sau, tất cả chất lỏng đều đã đồng hóa thành một màu xanh biếc, trong đó lấp lánh ánh bạc, tựa như ánh sáng của những ngôi sao vậy.
Cùng lúc đó, cái mùi “kì quái” kia cũng đã biến mất, trái lại có một hương thơm nồng nàn bắt đầu ngập tràn, giống như mùi hương ban đầu của tinh chất Tinh Lan quả.
“Đây chính là Thương Lãng Linh thủy?”
Lưu Ngọc chứng kiến tất cả những thay đổi, nhưng không thể hiểu được nguyên lý đằng sau chúng.
Nhưng theo công thức mà ra, đây chính là “Thương Lãng Linh thủy”.
Có điều trước mắt hắn không cần hiểu rõ tất thảy nguyên lý, chỉ cần tác dụng của Thương Lãng Linh thủy thực sự giống như những gì trong phương pháp luyện chế nói là được.
Lấy ra hai cái bình ngọc mới, rót chất lỏng màu xanh trong bát ngọc vào hai cái bình, cái nào cũng tràn đầy.
Phân lượng nhiều như vậy, đủ để ba người sử dụng rồi.
Với tính cách luôn thận trọng của Lưu Ngọc, đương nhiên hắn có ý định trực tiếp sử dụng.
Trước tiên không nói đến việc Thanh Tùng lão đạo này có giở trò trong công thức hay không, tạm thời cứ tính là không có giở trò, Lưu Ngọc cũng không tin tưởng tuyệt đối vào bản thân phương pháp luyện chế này.
Không phải tu sĩ đi trước nào cũng có thiện ý với người đi sau.