Lúc này đang là chính trực giờ thân, ánh mặt trời đã không còn mãnh liệt như trước, bóng người trong đình đài lầu khuyết lại ít ỏi, đấu pháp đài cũng trống rỗng.
Duy chỉ có bên ngoài Chân Dương Điện mới có không ít thân ảnh tu sĩ.
Có một số tu sĩ không nói một lời tiến vào trong điện.
Có chút tu sĩ gặp phải người quen, dừng ở trước điện hàn huyên với nhau, hỏi đối phương có biết hay không, tông môn lần này là vì nguyên nhân gì mà triệu tập chúng tu sĩ.
Người được hỏi bất kể có tu vi, thân phận như thế nào, đều mang vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.
"Xem ra chuyện lần này, tạm thời giới hạn ở cấp độ Kim Đan, không có hoặc là rất ít tu sĩ Trúc Cơ biết."
Mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, Lưu Ngọc dừng lại ở một góc, yên lặng thu thập tin tức.
“Lưu sư đệ, ngươi cũng nhận được tin tức của tông môn sao?”
“Đã lâu không gặp Lưu sư đệ, đã có thể tiến vào tích trữ đan dược nhị giai chưa?”
Đột nhiên, hai tu sĩ đi tới, khách khí chào hỏi với Lưu Ngọc.
"Đúng vậy, trong tay Lưu mỗ làm gì còn hàng tồn? Còn chưa luyện chế ra đã bị các vị đồng môn đặt trước rồi.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, lộ ra một tia cười khổ đáp lại lời nói của hai vị đồng môn.
Hắn nghiêm khắc khống chế số lượng đan dược cùng phẩm chất bán ra bên ngoài, phù hợp với trình độ luyện đan của một Luyện Đan Sư mới tăng lên nhị giai.
Phần lớn bán ra vẫn là ở bên phường thị Kim Tinh kia, cùng các thay hình đổi dạng mà âm thầm bán ra, nguồn gốc cũng như điểm đến của đan dược cũng khó có thể truy xét.
Bên ngoài, hắn hàng năm luyện chế đan dược, hơn phân nửa đều cung cấp cho Nghiêm gia.
Hai người hàn huyên với Lưu Ngọc vài câu, thấy Lưu Ngọc không thấy hứng thú lắm mà chỉ là khách khí ứng phó rồi thức thời rời đi.
Tu sĩ như vậy, trước sau mấy đợt, có hơn mười người.
Theo thân phận "đệ tử trưởng lão ", "Luyện Đan Sư nhị giai" vân vân truyền ra, Lưu Ngọc ở tông môn quen biết, kết giao với nhiều tu sĩ đồng cảnh hơn, sẽ không bao giờ xuất hiện tình cảnh xấu hổ vì không tìm được đồng đạo để nói chuyện.
Sau khi nói chuyện hàn huyên khách sáo vài lượt thì nửa khắc đã trôi qua, thấy không thu thập được tin tức hữu dụng, hắn dự định tiến vào Chân Dương Điện trước.
"Lưu sư huynh, đã lâu không gặp."
"À, chúc mừng sư huynh tu vi đại tiến, tăng lên đến Trúc Cơ trung kỳ!"
Ngay khi Lưu Ngọc muốn đi vào, một âm thanh quen thuộc truyền đến, hắn quay đầu nhìn thì thấy chính là Nhan Khai.
"Thì ra là Nhan sư đệ, quả thật đã lâu không gặp."
“Sư đệ gần đây có tốt không?"
Lưu Ngọc cười trả lời.
Ấn tượng của hắn đối với Nhan Khai vẫn tương đối sâu sắc, người này nhiều lần chuyển nguy thành an, có số mệnh bất phàm, thái độ lại tương đối thân thiết với mình, tương lai có lẽ tạo ra một phen thành tựu bất phàm, vậy nên hắn tương đối coi trọng.
Tác dụng của số mệnh và cơ duyên không cần phải nói nhiều nữa, Tiên Phủ ở một mức độ nào đó có gì không phải là biểu hiện của số phận cơ duyên?
"Mấy năm nay vẫn như vậy, tại hạ cũng không thể so sánh với Lưu sư huynh đột nhiên tăng vọt được."
Nhan Khai tươi cười rạng rỡ nói, không có thái độ khiêm tốn như lúc trước nữa.
Hai người nói vài câu rồi cùng nhau đi vào trong điện.
Tiến vào trong điện, thanh âm bên tai trong nháy mắt im bặt, đây là nơi Kim Đan trưởng lão giảng đạo, ai cũng không dám làm càn.
Trong điện đơn giản chia làm hai tầng, tầng một là chỗ tu sĩ Trúc Cơ, bày ra từng cái ghế dựa. Tầng còn lại thì cũng cao cao tại thượng tựa như tu sĩ Kim Đan bình thường, mặt trên có mấy cái thạch tọa được điêu long khắc phượng.
Giữa tầng một và tầng hai có ba mươi ba bậc thang nối liền, tựa hồ như ẩn dụ cho một vài thứ.
Lưu Ngọc dẫn theo Nhan Khai, khiêm tốn tìm hai vị trí ngồi xuống ở hàng cuối cùng.
Sau khi ngồi xuống, bên tai lập tức truyền đến mấy tiếng thì thầm, những tu sĩ Trúc Cơ quen biết với nhau tán gẫu một vài chuyện không quan trọng hàng ngày.
Dựa theo truyền thống trước sau như một của Thiên Nam, tu sĩ có địa vị càng cao, tu vi càng cao thì lại càng xuất hiện muộn. Đường đường là tu sĩ Kim Đan thì tất nhiên là phải đợi đến giây phút cuối cùng mới lên sân khấu.
Về phần những tu sĩ đến muộn này, thường thường sẽ bị đánh dấu là không biết lễ nghĩa, bị những tu sĩ khác xa lánh.
Không đến đúng theo thời gian quy định, lúc này không lớn không nhỏ, nếu Kim Đan trưởng lão tâm tình không tốt, còn có thể bị một vài trừng phạt.
Nghe lời bên tai, Lưu Ngọc cũng nhỏ giọng tán gẫu với Nhan Khai.
Ở trong Linh Giác, khí tức cùng Linh áp này đều phi thường ổn định, hiển nhiên chẳng những tu vi vững chắc, hơn nữa có tiến bộ nho nhỏ.
Bất tri bất giác một canh giờ trôi qua, thời gian đã tới giờ Dậu.
Tu sĩ trong điện cũng từ lúc bắt đầu mới có năm, sáu mươi người, bây giờ đã lên tới gần hai trăm người.
Đây cũng không phải là quy mô lúc còn ở Vọng Nguyệt thành, gia tộc tu sĩ, tán tu trộn lẫn với nhau sau này, nhưng tất cả đều là tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông hàng thật giá thật.