"Đa tạ sư huynh."
Giang Thu Thủy nghe nói vậy thì nhoẻn miệng mỉm cười, ánh mắt tựa hồ sáng ngời hơn một chút.
Nàng ta nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống trên thân đao cách Lưu Ngọc không xa, mang theo một luồng hương thơm quen thuộc.
"Đứng vững nhé."
Lưu Ngọc thản nhiên nói, sau đó không đợi nữ nhân này trả lời mà hai tay kháp quyết, trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ nhanh nhất.
...
"Sư huynh, theo huynh thấy thì nếu Thu Thủy đi đến Yến quốc hoặc là Nam Du quốc, còn có thể sống sót trở về hay không?"
Trên Tử Mẫu Truy Hồn đao vẫn luôn phi hành hơn nửa canh giờ yên tĩnh không một tiếng động, Giang Thu Thủy nhìn những ngọn núi đi qua đột nhiên nhẹ giọng mở miệng.
Biểu tình của nàng ta hơi hoảng, tựa hồ có chút mê mang cùng lo lắng cho tương lai.
Lưu Ngọc nghe vậy thì quay đầu lại nhìn cô nương này, đưa tay sờ sờ hai má trắng nõn như ngọc của nàng ta, nhẹ giọng an ủi nói:
"Không sao đâu mà, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, muội nhất định có thể an toàn trở về tông môn."
Tâm hắn sáng như gương, biết Giang Thu Thủy đang lo lắng.
Nữ nhân này cho tới nay vẫn luôn ở trong tông môn, so sánh với tu sĩ cùng giai thì kinh nghiệm đấu pháp rõ ràng là không đủ, cho nên khó tránh khỏi có chút lo lắng mình không đủ thực lực.
"Vậy ư?"
Giang Thu Thủy hỏi ngược lại, dường như nếu nàng ta nhận được câu trả lời khẳng định là có thể thay đổi một vài thứ.
"Không sai."
"Con đường tương lai sẽ rất đặc sắc."
Lưu Ngọc không chút do dự trả lời, trong giọng nói tràn đầy kiên định.
Nghe được câu trả lời, nỗi lo lắng trên mặt Giang Thu Thủy tựa hồ tiêu tán hơn phân nửa, tâm tình nàng ta không còn sa sút như trước, nở ra một nụ cười tươi sáng.
Nàng ta vươn tay, phủ lên bàn tay Lưu Ngọc đang vuốt ve khuôn mặt mình, sắc mặt chậm rãi trở nên ửng hồng.
"Dù con đường phía trước có như thế nào thì vẫn phải làm chút công tác chuẩn bị, để ta giảng giải cho muội một phen về điểm yếu của tu sĩ khi đấu pháp nhé."
"Liên quan đến đạo tồn vong, sư muội phải nhớ kỹ."
"Thứ nhất, vĩnh viễn không được xem thường bất kỳ đối thủ nào...."
Lưu Ngọc nắm mấy sợi tóc rối bời của nàng ta trong tay rồi một lần nữa xoay người lại, chậm rãi nói.
Đang nói chuyện thì lời nói đột nhiên dừng lại.
Bởi vì có một thân thể mềm mại đã dựa gần vào hắn, hai tay mềm mại không xương vòng quanh bên hông hắn, cái đầu tựa lên bên vai trái của hắn.
Một mùi hương quen thuộc thông qua miệng mũi bị hút vào phổi, Lưu Ngọc nhịn không được mà thầm rung động trong lòng nhưng rất nhanh hắn vẫn xoa dịu được cơn gợn sóng.
Cánh tay hắn nâng lên, cuối cùng vẫn không tách cô nương này ra.
Tâm tư của Giang Thu Thủy thì hắn đều hiểu cả, đã một khoảng thời gian không được "yêu thương", cứ để cho nàng ta làm càn một hồi đi.
Càng nhiều lần hai người tiếp xúc da thịt thì nữ nhân này cũng càng ngày càng chủ động và táo bạo.
Trong lòng hiện lên ý nghĩ nào đó, Lưu Ngọc mấp máy nói chuyện không ngừng, mặt không đổi sắc kể lại điểm mấu chốt của đấu pháp.
Sau lưng, Giang Thu Thủy không tiếng động lộ ra nụ cười, lẳng lặng nghe điểm yếu của tu sĩ khi đấu pháp.
Đối với chuyện tại sao nữ nhân này vốn ở phường thị Kim Tinh xa xôi lại có thể chạy tới Chân Dương Điện nghe lệnh, Lưu Ngọc cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Lệnh bài tông môn của Trúc Cơ kỳ ở trong một phạm vi nhất định mà bản thân nó có thể định vị thì có tác dụng truyền tin, hơn nữa ngay cả trận pháp nhị giai cũng khó có thể che đậy, tông môn hoàn toàn có thể căn cứ vào khoảng cách để quyết định thời gian thông báo trước hay sau.
"Sư muội, muội có muốn trở về động phủ của mình để chuẩn bị một chút không?"
Hai canh giờ qua đi, đã đến vùng lân cận của Thải Liên sơn, điểm yếu của tu sĩ khi đấu pháp cũng đã nói xong toàn bộ, Lưu Ngọc không quay đầu lại hỏi.
"Không cần trở về, bình thường Thu Thuỷ đều ở phường thị Kim Tinh, trong động phủ không có thứ gì quan trọng cho nên cũng không cần quay về thu dọn."
"Cứ theo sư huynh đi Thải Liên sơn một chuyến đi vậy."
Giang Thu Thủy nhẹ giọng nói, vẫn ôm chặt hắn không buông tay.
Lưu Ngọc thấy vậy thì khẽ gật đầu, lại hỏi:
"Ngọc Đan Đường bên kia sắp xếp như thế nào rồi? Đan dược nhị giai hẳn là đều mang theo trên người chứ?”
Giang Thu Thủy nghe vậy, trên mặt nàng ta xuất hiện một chút mất tự nhiên, nói:
"Thu Thủy nhận được truyền lệnh của tông môn, bởi vì thời gian khẩn cấp nên đã trực tiếp đóng cửa tiệm, để cho tiểu nhị cửa tiệm tự mình trở về nghỉ ngơi."
"Vẫn còn có một số nơi chưa kịp xử lý xong."
"Đan dược nhị giai muội đang mang theo trong túi trữ vật, nhưng đan dược nhất giai thì có một phần vẫn được đặt ở trong cửa tiệm và trong tay tiểu nhị của cửa tiệm."
"Hiện tại hộ tông đại trận đã mở ra, tin tức không cách nào truyền ra ngoài được, những đan dược nhất giai này cũng không cách nào thu hồi lại."
Nói đến đây, trên mặt nàng ta có chút u sầu, hiển nhiên cảm thấy mình đã không làm tốt chuyện được giao.
"Không sao đâu, không phải là lỗi của muội, chuyện xảy ra đột ngột, chung quy thì không thể làm trái mệnh lệnh của tông môn được."
"Hơn nữa, chỉ một ít đan dược nhất giai cũng không đáng giá bao nhiêu Linh Thạch."
Mặt Lưu Ngọc không chút thay đổi, nói.