Một bộ phận đan dược nhất giai, giá trị chỉ khoảng đâu đó tầm một ngàn khối Linh Thạch, hắn của hôm nay thật đúng là không để vào mắt.
"Đa tạ sư huynh đã hiểu cho."
Giang Thu Thủy nghe vậy thì lộ ra ý cười.
Tiếp theo là sự im lặng ngắn ngủi, cho đến khi đến Thải Liên sơn.
Giang Thu Thủy lưu luyến buông hai tay đang ôm chặt ra, cảm giác thời gian tốt đẹp thật ngắn ngủi.
"Sư muội, muội cứ ở bên ngoài chờ ta, ta đi vào thu thập một chút."
Lưu Ngọc thu hồi Tử Mẫu Truy Hồn đao, nói với Giang Thu Thủy.
"Sư huynh, ta...."
Giang Thu Thủy nghe vậy thì đoá môi hồng khẽ nhếch, muốn nói cái gì đó.
Nhưng thấy Lưu Ngọc nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói tiếp theo của nàng ta cũng không dám nói ra miệng.
Mấy năm nay, nàng ta đã học được cách phục tùng, cũng biết sư huynh không thích mình phản bác, hoặc là hỏi thăm cơ bản.
Lúc này thấy Lưu Ngọc dường như có chút không vui, thanh âm của nàng ta lập tức nhỏ đi.
Lưu Ngọc thấy vậy cũng không có giải thích gì thêm mà xoay người lấy ra lệnh bài mở ra trận pháp đi vào.
Đi tới đại sảnh thì không phát hiện thân ảnh Kỷ Như Yên, nhưng trên bàn đá còn có một ấm Linh trà bốc hơi nóng, thần thức đảo qua phát hiện nữ nhân này đang tu luyện trong phòng.
Thấy vậy, Lưu Ngọc không lập tức quấy rầy nàng ta, mà trước sau đến Luyện Công phòng, phòng ngủ, thu hồi một ít đồ vật mình thường xuyên sử dụng.
Sau đó đi tới Linh thú thất đã lạnh như băng, ẩm ướt.
"Xì xì."
Tiểu Thanh nghe thấy tiếng động, thấy chủ nhân đã đến thì lập tức chạy tới, dùng đầu nhỏ cọ vào ống quần, phát ra cảm xúc vui sướng.
Lưu Ngọc lộ ra một tia ý cười, trêu chọc Tiểu Thanh một hồi, sau đó lấy một trong những túi Linh thú đặt ở một góc phòng, mở miệng túi ý bảo nó chui vào.
"Xì xì."
Tiểu Thanh lắc lắc đầu nhỏ, nhìn miệng túi đen nhánh, có chút bất an vặn vẹo thân thể.
Lưu Ngọc thông qua mối quan hệ của khế ước chủ tớ mà thoáng trấn an vài câu, sau đó hạ mệnh lệnh để cho tiểu tử kia tiến vào túi Linh thú.
Tiểu Thanh chần chờ nhìn miệng túi, vẫn có chút bất an, nhưng có khế ước chủ tớ ước thúc, nó theo bản năng lựa chọn phục tùng, vì thế vặn vẹo thân rắn, chui vào miệng túi.
Kéo miệng túi ra, dây thừng buộc chặt, Lưu Ngọc kiểm tra thì thấy không còn hở ra nữa mới hài lòng gật gật đầu, treo túi Linh thú ở bên hông.
Về phần một cái túi Linh thú còn lại thì hắn vốn định chuẩn bị cho một quả trứng Linh thú khác, hiện tại đương nhiên là không dùng được, vì thế hắn thu vào trong Tiên Phủ.
Kết giới màu xanh có không khí, Linh khí cùng với nhiệt độ và các điều kiện vân vân, sinh linh còn sống cũng có thể sinh tồn, điểm này đã xác định không thể nghi ngờ.
Nhưng Lưu Ngọc vẫn cực kỳ mẫn cảm đối với chuyện Tiên Phủ, thầm nghĩ phải một mình bảo vệ bí mật này, không có ý định để cho bất luận kẻ nào biết được. Ngay cả Linh thú của mình thì hắn cũng không có ý định để cho chúng hiểu rõ về Tiên Phủ.
Nếu sau này có một ít Linh hoa, Linh dược các loại mà cần ong mật chờ yêu thú dã thú thụ phấn mới có thể thành thì vậy cũng chỉ có thể vào mà không ra được.
Sau khi đi vào Tiên Phủ, đừng bao giờ nghĩ đến việc có thể ra ngoài.
Như vậy mới là chặt chẽ không một kẽ hở.
Linh thú sau khi trưởng thành, là muốn phát huy tác dụng giữ nhà hộ viện, thậm chí phụ trợ đấu pháp, cần thời thời khắc khắc ở bên ngoài, tất nhiên là không thể thu vào trong Tiên Phủ.
Lưu Ngọc cũng chưa từng có ý định thu Linh thú của mình vào thế giới Tiên Phủ.
"Chỉ có thể vào mà không thể ra được."
Đây là tiêu chuẩn hắn đặt ra, bất kỳ sinh vật nào chỉ cần tiến vào Tiên Phủ, cũng vĩnh viễn đừng mong quay về thế giới bên ngoài.
Thi thể yêu thú trong Linh thú thất đã biến mất hơn phân nửa, thoáng nhìn qua thì thấy máu thịt trộn lẫn, vô cùng ghê tởm.
Lưu Ngọc nhìn thoáng qua rồi đi ra khỏi Linh thú thất, không có ý định tự mình xử lý.
Trong đại sảnh vẫn không có bóng người, hắn lấy ra lệnh bài mở một khe hở trong trận pháp ra, dùng thần thức dò xét vào phòng Kỷ Như Yên, phát hiện nữ tu này đã kết thúc việc tu luyện, đang chải tóc ở trong phòng, xem ra là vừa mới tắm rửa thay y phục.
"Mau đến đại sảnh."
Lưu Ngọc thoải mái mở trận pháp ra, thi triển thần thức truyền âm, lời nói trực tiếp truyền đến bên tai nữ nhân này, sau đó rót một chén Linh trà, một mình uống cạn.
"Công tử, không biết có chuyện gì cần phân phó?"
Kỷ Như Yên không dám chậm trễ, chỉ chốc lát sau đã đi ra, sau khi hành lễ hỏi.
"Quả thật có một số việc muốn nói cho Như Yên, ngồi đi."
Lưu Ngọc bình tĩnh nói.
Người nọ nghe lời ngồi xuống đối diện, mông chỉ tiếp xúc với một phần ba diện tích ghế đá, cho dù ở chung một thời gian nhưng nàng ta vẫn cẩn thận như cũ.
"Gần đây thế cục Thiên Nam xuất hiện biến động rất lớn, tông môn đã giao nhiệm vụ cho ta, mấy canh giờ sau sẽ phải xuất phát."
"Lần này đi cũng không biết cần bao lâu, dài thì mười mấy hai mươi năm, ngắn thì ba - năm tháng, cũng không phải là không có khả năng."
Lưu Ngọc không nói nguyên nhân thực sự cho Kỷ Như Yên biết, chỉ nói là nhiệm vụ tông môn có chút nguy hiểm.
Hiện tại nàng ta chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, dù biết cũng không thay đổi được cái gì, cũng không cần tăng thêm phiền não.