Dù sao Nghiêm gia cũng có tu sĩ Trúc Cơ cần Kết Kim đan, mà tông môn lại luyện chế ra nhiều Kết Kim đan như vậy, có tu sĩ có phần thì tất nhiên cũng có tu sĩ không có phần.
Còn khi đối mặt với loại tu sĩ không có nhiều mối quan hệ tay trong tay ngoài như Lưu Ngọc, một đám người có lợi ích đương nhiên sẽ liên thủ để chèn ép hắn rồi.
Trừ khi là lập được thiên đại công huân, khiến cho chư vị trưởng lão không còn lời nào để nói, làm cho rất nhiều đồng môn tâm phục khẩu phục.
Chuyện trước mắt tuy rằng vẫn chưa đến mức như vậy nhưng cũng không cản trở Lưu Ngọc suy nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Dưới tình huống trật tự ổn định, tài nguyên tu tiên bậc cao khó có thể thu hoạch được, như vậy trong tình huống hỗn loạn thì sao?
Rủi ro luôn đi kèm với cơ hội!
Vô luận là Yến quốc hay là Nam Du quốc thì đều là tu tiên đại quốc không kém thể lượng với Sở quốc, Sở quốc có tài nguyên bậc cao thì hai nước kia tất nhiên là cũng có, nếu không thì không cách nào sinh ra nhiều tu sĩ bậc cao như vậy.
Đã như vậy thì nếu Sở quốc nghiêm ngặt nên không thể thu được món hời nào, sao không nhân lúc sắp lâm vào chiến loạn, trong khi hai nước đang rơi vào hỗn loạn thì ki cóp cho cọp ăn nhỉ?
Trong quá trình lật đổ hai nước, chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian hỗn loạn, trật tự trong quá khứ sẽ mất đi hiệu quả, không phải là thời gian tốt để "phô diễn thân thủ" sao?
Đến lúc đó có phải là mình có thể tùy thời cướp đoạt Linh dược viên trong tông môn của hai nước tu tiên, thử gom đủ Linh thảo để luyện chế Kết Kim đan không? Hoặc là trong những gia tộc tu tiên truyền thừa từ đời xa xưa, hẳn là cũng có rất nhiều Linh thảo, Linh dược trân quý chứ?
"Hỗn loạn."
Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên từ này, suy nghĩ trong đầu lập tức được khai thông.
Cho dù có Tiên Phủ trong tay, muốn tăng lên cảnh giới thì hắn vẫn phải nghĩ một vài biện pháp để thu hoạch một ít tài nguyên bậc cao.
Cho dù không thiếu Linh Thạch thì khi thực lực bị giới hạn ở cảnh giới, vẫn sẽ gặp rất nhiều trở ngại.
Mà mấy loại như Kết Kim đan này, khó có thể đơn giản dùng Linh Thạch để đổi lấy tài nguyên, dù có là hắn có thể dễ dàng hơn tu sĩ bình thường nhiều trong việc thu hoạch tài nguyên thì vẫn tồn đọng vô vàn khó khăn, thử thách.
Đúng vậy, Sở quốc đã là một “mảnh đất đã khai hoang” từ lâu, các loại lợi ích sớm đã bị phân chia xong rồi.
Người có quyền lợi vì bảo vệ tài nguyên trong tay mình nên đương nhiên phải cực lực duy trì "ổn định", để cho tu sĩ thế hệ sau này không có cơ hội khiêu chiến, dần dần mất đi kỳ tích đột phá.
Mà tu sĩ thế hệ sau này nếu muốn được chia một phần từ miếng bánh lợi ích lớn thơm ngon này thì tất nhiên sẽ trông mong tình thế càng hỗn loạn càng tốt, chỉ có như vậy mới có thể có cơ hội phá vỡ cục diện cũ.
“Giết!”
Không hiểu sao, Lưu Ngọc nghĩ đến trên "Ma tu yếu lược", dòng chữ bằng máu tươi của Kim Đan lão ma viết trên trang cuối cùng, một chữ “giết” tùy ý, ngông cuồng.
Nghĩ đến rất nhiều tu sĩ bậc cao lưu danh sử sách mà hắn đã từng đọc qua ở Tàng Kinh Các, năm xưa họ đều đã từng tiêu diệt "gia tộc tà ác", "thế lực tà ác", có phải cũng là do nguyên nhân này hay không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Ngọc dâng lên một chút sáng tỏ.
Con đường tu tiên bản chất là một con đường càng đi lên thì càng hẹp, có đôi khi thậm chí là một cây cầu độc mộc, chỉ cho phép một gã tu sĩ được phép đi qua.
Tài nguyên chỉ có đến vậy mà thôi, tu sĩ khác có thì chính mình lại không có, chính bản thân mình có thì tu sĩ khác sẽ không có, nếu mà không muốn dừng lại, phải tiến lên phía trước, vậy thì chỉ có cách tiêu diệt đối thủ cạnh tranh mà thôi!
Không thể lựa chọn con đường nào khác, chỉ có mỗi một con đường giết chóc để đi!
Nghĩ tới đây, vẻ sắc bén trong mắt Lưu Ngọc chợt lóe lên rồi biến mất, trong lòng hắn đã có quyết định.
"Chỉ là muốn cướp đoạt Linh thảo, Linh dược cùng với mấy loại tài nguyên, cần phải có cơ hội hành động riêng lẻ thì mới có thể hành sự được."
"Tốt nhất là có một đoàn người do mình khống chế."
"Việc này còn cần phải mưu tính kỹ hơn."
Ánh mắt hắn chuyển động đánh giá tình huống trong đạo trường, Lưu Ngọc âm thầm cân nhắc.
Trên đạo trường có rất nhiều đồng môn quen thuộc, ví dụ như "Tiền sư huynh" Tiền Chí Kim, y đang ở cùng một chỗ với phụ thân của mình, là một đoàn thể gồm năm, sáu người.
Ánh mắt hai người giao nhau, mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi.
Y không đi tới đây, xem ra là muốn cùng hành động với trưởng bối của mình, không thể tùy tiện rời đi.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, có chút lúng túng đang đứng ở góc đạo trường.