Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 633 - Chương 633. Tiên Lộ Chật Hẹp(3)

Chương 633. Tiên lộ chật hẹp(3) Chương 633. Tiên lộ chật hẹp(3)

Vẻ mặt Lưu Ngọc khẽ thay đổi, môi khẽ giật rồi phát ra thần thức truyền âm.

Nếu muốn xây dựng một đoàn người do mình khống chế, như vậy bây giờ cần phải lôi kéo một ít đồng môn càng sớm càng tốt, phải chuẩn bị từ đầu.

“Lưu sư đệ, mấy năm không gặp, gần đây đệ sống có ổn không?”

“A, sư đệ đã thăng cấp Trúc Cơ trung kỳ rồi sao?”

“Chúc mừng, chúc mừng!”

Thôi Lượng đi tới, cười hì hì chào hỏi, trên mặt lộ ra nụ cười đáng khinh mang tính biểu tượng.

Lão là người mà biệt viện phái đến nhưng tư chất lại bình thường, không có kỹ năng gì, vẫn ở bên ngoài Trúc Cơ trung kỳ như cũ.

Bởi vì có chút háo sắc, thường thường lão cũng có quan hệ mập mờ không rõ cùng với một số nữ đệ tử, cho nên ở trong đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, lão cũng không có thanh danh tốt cho lắm.

Cũng chính là bởi vì như thế nên cũng không có bao nhiêu tu sĩ tình nguyện kết giao thân thiết với lão, Thôi Lượng muốn tìm một đoàn đội để trú chân thì lại xấu hổ phát hiện đều bị uyển chuyển cự tuyệt.

Thấy Lưu Ngọc chủ động chào hỏi, trong đoàn đội lại có sẵn ba người, trong lòng lão vui vẻ, lúc này đi tới.

Gia nhập đoàn đội của sư đệ Trúc Cơ thế hệ sau này tuy rằng cũng hơi mất mặt, nhưng so với tính mạng, cái nào nặng cái nào nhẹ lão vẫn phân rõ.

"Vẫn như trước đây, không có biến hóa quá lớn."

"Nói đến thì thật hổ thẹn, Lưu mỗ cũng chỉ tu luyện công pháp bình thường mà thôi, lại sử dụng một phần lớn đan dược, mấy tháng trước vừa mới tiến giai lên cảnh giới trung kỳ."

Trên mặt Lưu Ngọc lộ ra ý cười, ngoài miệng khiêm tốn.

"Haiz, sư đệ này quá mức khiêm tốn rồi."

"Lưu sư đệ bây giờ là đệ tử ký danh của Trường Không trưởng lão, lại là Luyện Đan Sư nhị giai, hơn nữa tuổi còn trẻ đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ."

"Theo ý kiến của Thôi mỗ, con đường tu đạo của sư đệ có thể nói là rộng mở thênh thang, hoàn toàn xứng đáng là Kim Đan sắp tới!"

Vẻ mặt Thôi Lượng cười khen ngợi, nói đến cuối cùng thì lộ ra vẻ hâm mộ nồng đậm, mang theo chút chua xót.

"Làm gì có chứ."

"Thời gian Thôi sư huynh ở Trúc Cơ lâu nhất mà tu vi lại cao thâm, theo như những gì Lưu mỗ thấy, đến lúc đó chúng ta vẫn phải chiếu cố lẫn nhau mới đúng."

"Có cơ hội không bằng cùng nhau hành động, sư huynh thấy thế nào?"

Lưu Ngọc úp úp mở mở dùng hai câu chuyển chủ đề, không muốn nói nhiều về bản thân, thấy hỏi thăm cũng hòm hòm rồi thì hắn bèn ngỏ ý mời Thôi Lượng vào đội.

Về phần thanh danh của người này thì hắn cũng có nghe qua, nhưng chỉ là thanh danh có hơi kém một chút mà thôi, hắn cũng không quan tâm lắm.

Người này nói như thế nào cũng là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ lâu đời, hơn nữa dù lão chẳng làm nên cơm cháo gì ở Hàn Vụ đại doanh mà vẫn bình yên vô sự mười mấy năm, thực lực chắc hẳn là không có vấn đề, rất đáng để mượn sức.

"Nếu sư đệ đã có lời thì ta cũng không dám từ chối."

Nói đến chính sự, Thôi Lượng thu lại nụ cười đáng khinh trên mặt, phun ra một câu văn nho nhã, chính trực nói.

Lưu Ngọc hài lòng gật gật đầu, lại giới thiệu Giang Thu Thủy, Nhan Khai với Thôi Lượng một lần, để cho ba người quen thuộc với nhau hơn.

Cứ như vậy, bên cạnh hắn đã có ba người.

Sau đó chỉ cần tông môn cho phép là lúc nào cũng có thể dẫn theo đoàn đội bốn người này, bước đầu hoàn thành sơ bộ ý tưởng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ kiên nhẫn chờ đợi, cho dù trong lòng có chút bất mãn nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Trong lúc bất chợt, nương theo Linh áp kinh người, liên tiếp mười luồng tia sáng từ sườn núi Thông Thiên phong vọt thẳng xuống.

Đợi đến gần mới thấy rõ bóng người đang lăng không phi hành dựa vào thân thể của họ.

Đi đầu chính là Trường Phong chân nhân, mà sư tôn Trường Không chân nhân hời của Lưu Ngọc đang đứng ở bên cạnh.

Đột nhiên Lưu Ngọc nhìn lên phía trên, đợi thấy rõ khuôn mặt của chư vị trưởng lão thì hắn nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn nhiều để tránh phạm vào kiêng kị của vị trưởng lão nào đó, đồng thời theo chúng tu sĩ cùng mở miệng nói:

“Đệ tử cung nghênh chư vị trưởng lão!”

Mười vị trưởng lão bay tới chỗ cao cách bảy, tám trượng phía trên đạo trường thì dừng lại, cúi đầu nhìn xuống một loạt đám tu sĩ Trúc Cơ phía dưới, Trường Phong chân nhân mở miệng nói:

"Chúng đệ tử không cần đa lễ."

"Các ngươi lâm trận không lùi bước, đều đúng giờ chạy tới đây, ta cùng chư vị trưởng lão đều thấy rất an ủi trong lòng."

"Đệ tử Nguyên Dương Tông ta nên là như thế."

"Lần này là vì tông môn nên chúng ta không thể không chiến, nếu không thì môn hộ của liên minh sẽ rộng mở, Sở quốc và chín nước phương bắc sẽ khó có thể chống đỡ."

"Tông môn từ trước đến nay cũng sẽ không bạc đãi môn hạ đệ tử, chờ lần này giết địch lập công thì đều có thể đổi thành công huân, từ đó dùng bảng công huân để đổi một số tài nguyên tu luyện tương ứng."

Bình Luận (0)
Comment