Nhưng Lưu Ngọc không có ý tứ đáp lại, trong mắt đều không có chút gợn sóng này, chỉ toàn là lạnh lẽo, đột nhiên lộ ra nụ cười thần bí.
"Không tốt!"
Nam tử mặt sói chợt cảm thấy không đúng, giữa sân lập tức xảy ra thay đổi.
Trước mắt hiện ra dĩ nhiên không phải toàn bộ uy năng của U Minh Đoạn Hồn chùy, mới vừa rồi là do Lưu Ngọc cố gắng thu liễm một phần uy năng của nó, chỉ vì bước tiếp theo này.
Nam tu mặt sói vốn cho rằng uy hiếp lớn nhất chính là U Minh Đoạn Hồn chùy, dưới sự khinh thường không để ý tới Thanh Dương Ma Hỏa, vì thế đã phải trả giá thật lớn.
Lúc hai món pháp khí tiếp xúc nhau, một phần Thanh Dương Ma Hỏa nhanh chóng quấn quanh Trường Mâu Bạch Cốt, tiếp theo hỏa diễm đột nhiên mạnh mẽ tăng lên thiêu đốt, Linh quang của trường mâu nhanh chóng trở nên ảm đạm.
"Bịch!"
Bạch Cốt bị rơi xuống mặt đất, cho dù chủ nhân điều khiển như thế nào, trong thời gian ngắn đều không có phản ứng.
Bên trong đôi mắt nam tu mặt soi hiện ra một tia ô quang nhanh chóng tiến gần, biến lớn rồi vào thời khắc sinh tử này hắn chỉ kip vung ra một vòng bảo hộ, còn chưa kịp kích phát hai tấm phù lục nhị giai.
"A!"
Lúc này toàn bộ uy năng của U Minh Đoạn Hồn chùy đều triển khai ra, quấn quanh là Thanh Dương Ma Hỏa, tùy tiện phát diệt pháp thuật nhị giai, xuyên quan đan điền của nam tui mặt sói.
Khiến cho gã không tự chủ được liên tiếp kêu thảm, trông tình cảnh cực kỳ thê lương.
Một cái lỗ lớn chừng quả đấm xuất hiện ở bụng của gã, còn có từng sợi từng sợi lửa màu xanh để lại vết thương.
Đan điền tổn hại, cũng khiến gã không thể nào vận dụng pháp lực, chỉ có thể mặc người xâm lược.
Chỉ là nam tử mặt sói khổ sở không lâu, chỉ chừng hai nhịp thở, đã bị Ma Công hóa thành tro tàn, vì vậy cũng tăng thêm một phần nhiên liệu.
Từ khi Lưu Ngọc ra tay đến khi nam tử mặt sói tử vong, không ít thì nhiều chỉ chừng qua mười nhịp thở.
Lúc này Giang Thu Thủy, Nhan Khai vẫn còn kịch liệt giao thủ với nữ tu mặt hồ ly, hai bên đều là người tới ta đi, dần ép vào thế hạ phong, thấy cảnh này lập tức vui mừng.
Lưu Ngọc không có ý nghĩ và hào hứng để đứng ngoài quan sát, lúc này lại thúc đẩy U Minh Đoạn Hồn chùy.
Bên trong ánh mắt tuyệt vọng, thê mỹ của nữ tu, không hề biết thương hương tiếc ngọc mà xuyên qua đan điền của nàng ta, độc ác hóa người ta thành tro đen.
Thu thập xong chiến lợi phẩm, túi trữ vật của hai người đều do Giang Thu Thủy giữ lấy, hắn dù bận vẫn ung dung mà nhìn chủ cửa tiệm đan phường Hoàng Thị.
Chủ cửa tiệm đan phường Hoàng Thị thoạt nhìn là một lão giả chừng sáu mươi tuổi, lộ ra vẻ khôn khéo.
Gã đắm chìm vào bên trong thủ đoạn như lôi đình của Lưu Ngọc, chỉ vài nhịp thở qua đi mới tỉnh táo lại, miễn cưỡng nặn ra gương mặt tươi cười đứng trong tiệm, nói:
"Đa tạ đão hữu kịp thời ra tay tương trợ, đại ân đại đức lão phu vô cùng cảm kích!"
"Nếu có gì dặn dò, sẽ không chối từ."
"Lão phu là Hoàng An, không biết đạo hưu nên xưng hô thế nào?"
Lúc Hoàng An nói chuyện đều là cẩn thận từng li từng tí, sợ đắc tội người trước mắt.
Nhưng lời nói cảm kích đại ơn đại đức vô hạn chỉ là vài lời nói suông trống rỗng, mà không có bày tỏ trên thực tế.
"Việc nhỏ mà thôi, Hoàng đạo hữu không cần khách khí như thế."
"Không biết Hoàng đạo hữu có thể giúp Lưu mỗ chuyện này không, đó chính là mượn một phần truyền thừa luyện đan của đan phường Hoàng Thị?"
Câu nói mang ý thương lượng, nhưng giọng điệu lại không phải là giọng thương lượng.
Mang theo uy lực chém giết hai tên tu sĩ Trúc Cơ, còn một phần tình hình chung thuộc Sở quốc công chiếm Cổ Khuyết Thành, Lưu Ngọc có chút vênh váo, hung hăng, trong lòng nói hàm chứa chút ý vị uy hiếp.
"Cái này..."
Lúc Hoàng An nghe cái này, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Gã đã sống nhiều năm như vậy, sao còn không rõ ngụ ý của đối phương?
Không hiểu sao, Hoàng An đột nhiên cảm giác được ý nhục nhã mãnh liệt.
Bỏ vào điều kiện bình thường, gã đường đường là Luyện Đan Sư nhị giai, địa vị được tu sĩ Trúc Cơ tôn sùng, hơn nữa còn một mình nắm giữa một cửa tiệm làm ăn xa xỉ.
Thử hỏi xem có ai không nhìn gã với đôi mắt khác?
Nhưng mà bây giờ, gã có thể cảm nhận được sự khinh khi, uy hiếp và nhục nhã từ trong giọng nói của Lưu Ngọc.
Hoàng An rất muốn chửi mắng một trận, đồng thời hung hăng trả thù.
Để người trước mắt biết thế nào là hối tiếc không kịp!
Nhưng cuối cùng gã không dám, cuối cùng cũng không dám lấy mạng mình ra đùa giỡn.
Bởi vì gã không phải chỉ có một mình, sau lưng còn có đạo lữ và nhi nữ, tôn tử cần gã che chở, nếu gã vội vàng hành động, chỉ sợ gia tộc sẽ gặp sóng gió lưu lạc khắp nơi.
Trời của Cổ Khuyết Thành cuối cùng đã thay đổi.
Những quan hệ trước kia hoàn toàn mất tác dụng, giờ phút này, Hoàng An nhận thức thật rõ ràng về điều này.
"Như thế nào?"
"Không lẽ ngay cả tâm nguyện nho nhỏ này của Lưu mỗ mà Hoàng đạo hữu cũng không nguyện ý thành toàn sao?"
"Vậy thật sự khiến người ta thất vọng mà."
Lưu Ngọc tỏ vẻ thở dài nói, bộ dáng tiếc hận.