Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 727 - Chương 727. Lạt Thủ Tồi Hoa (4)

Chương 727. Lạt thủ tồi hoa (4) Chương 727. Lạt thủ tồi hoa (4)

Chương 727: Lạt thủ tồi hoa (4)

Mấy chục tấm Truyền âm phù hóa thành những luồng ánh sáng trắng và bay đi tứ phía.

Có tấm thông báo cho các tu sĩ từng tham gia lễ mừng, cũng có tấm thông báo cho mọi người ở núi Phượng Hoàng đề cao cảnh giác.

Ban đầu, tốc độ bay của Truyền âm phù không hề nhanh, còn bị mấy người Lưu Ngọc và Nhan Khai đánh rơi mất mấy lá, song hơn chục lá đó thôi cũng đủ phát tán đi tứ phương.

Hơn nữa được hai người Bạch gia yểm hộ nên kẻ địch khó mà lo hết được đám Truyền âm phù đó.

Khi có vài lá Truyền âm phù thoát khỏi vòng công kích, bốn người cũng đành mặc kệ.

Giữa bầu trời tối đen, một luồng ánh sáng trắng bay vụt vào rừng cây, khiến lá cây bay tứ tung, chim muông cũng hoảng sợ.

Một lúc sau, bốn luồng ánh sáng đuổi tới, bọn họ men theo chỗ mà luồng ánh sáng trắng kia đáp xuống, chia thành bốn ngả tiến hành bao vây.

“Bốn vị đạo hữu, chúng ta không quen biết cũng không thù không oán, hà cớ gì cứ phải nhẫn tâm ép hai nữ tử yếu ớt như chúng ta vào đường cùng?”

“Chỉ cần các vị đạo hữu rời khỏi chỗ này, thiếp thân có thể thề sẽ bỏ qua mọi chuyện, hơn nữa còn bằng lòng trả một cái giá nhất định!”

Nói đến đây, gương mặt Bạch Liên Hoa thoáng lộ vẻ yếu ớt, giọng nói của nàng cũng mỏng manh vô cùng.

Cùng với đó là nhan sắc vừa thành thục vừa đoan trang, khiến người ta không nhịn được muốn ôm vào lòng mà “yêu thương”.

Nhất là thân phận Liên Hoa tiên tử và tộc trưởng Bạch gia của nàng càng có sức mê hoặc với những kẻ yêu thích đạo này.

Nói thì nói là vậy, song thanh đoản kiếm màu bạc trong tay nàng cùng đài sen đang lơ lửng kia vẫn không hề có ý định hạ xuống.

So với nàng thì Bạch Thái Hoàng trẻ tuổi hơn nhiều, nàng ta nhìn bốn người kia bằng ánh mắt cảnh giác, địch ý trong mắt cũng vô cùng rõ ràng.

Đối mặt với bốn kẻ địch cảnh giới Trúc Cơ, nàng ta không những không sợ mà còn hừng hực sức chiến đấu, khác hẳn so với dáng vẻ thiếu nữ yêu kiều trước đó.

Biểu hiện gặp nguy hiểm nhưng không hề hoảng loạn này của nàng đã vượt qua phần lớn các tu sĩ.

“Đạo hữu Liên Hoa cần gì phải tự lừa mình dối người, chắc chắn ngươi cũng biết mục đích lần này của chúng ta.”

“Với quan hệ của Bạch gia và Bạch Vân Quan, ngươi nghĩ còn có cơ hội để mà xoay chuyển sao?”

Hắc bào che đi phần lớn gương mặt khiến Lưu Ngọc trông càng thần bí, lạnh lùng và âm hiểm hơn. Một tay hắn cầm Ly Huyền kiếm, một tay cầm U Minh Đoạn Hồn chùy. Hắn lên tiếng, giọng nói bình tĩnh không chứa một chút dao động.

Song đằng sau vẻ bình tĩnh ấy là sát khí chí mạng!

Nhan Khai và hai người còn lại không lên tiếng, pháp khí trong tay bọn họ đang ở trạng thái kích phát, chỉ cần nghe một tiếng mệnh lệnh thôi là sẽ lập tức tấn công.

Ánh sáng từ pháp khí chiếu rọi cả một khoảng không, thần thức khiến hai bên đều quan sát rõ được động tĩnh của đối phương. Màn đêm đen nghịt này chẳng có chút tác dụng che chắn nào cả.

“Hóa ra là đạo hữu của Sở quốc, không biết các vị đến từ môn phái nào của Sở quốc?”

“Chỉ cần chư vị có thể bảo đảm cho tất cả những lợi ích hiện có của Bạch gia thì Bạch gia cũng không phải không thể thay đổi lập trường.”

Bạch Liên Hoa nói bừa một câu, nàng đang thử kéo dài thời gian, đợi viện binh tới.

“Ồ? Vậy sao?”

“Nếu đã vậy thì…”

“Ra tay thôi!”

Nói đến đây, Lưu Ngọc bèn âm thầm truyền âm qua thần thức cho ba người còn lại, bọn họ lập tức hành động.

Tất nhiên, bọn họ hiểu đạo lí đêm dài lắm mộng, huống hồ nơi này lại cách núi Xích Phong gần đến vậy. Bạch Liên Hoa đã phán tán Truyền âm phù, thời gian kéo dài sẽ càng bất lợi cho bọn họ.

Dẫu sao thì với các tu sĩ ở khu vực này mà nói thì bọn họ vẫn là kẻ từ bên ngoài tới.

Tranh đấu ở đây sẽ không chiếm được thế thượng phong và cũng không thể giải trừ nguy hiểm nhẹ nhàng như bình thường, rất có thể bọn họ sẽ rơi vào tình cảnh việc sắp thành lại bại.

Lúc truyền âm, hai món linh khí đang ở trạng thái kích phát cũng lập tức rời khỏi tay hắn, chúng hóa thành vật nhọn cùng chim lửa, lao về phía Bạch Liên Hoa và Bạch Thái Hoàng.

Sư tử bắt thỏ còn dốc toàn lực, huống hồ danh tiếng của hai nữ tử này cũng không phải là nhỏ.

Hắn dùng luôn Hóa Hình thuật cho linh khí, pháp lực được giữ lại, ập đến hai nữ tử của Bạch hia dưới sự điều khiển của thần thức.

Ở một bên khác, Nhan Khai và hai người còn lại đã chuẩn bị xong từ lâu, bọn họ nhận được truyền âm xong thì lập tức ra tay, điều khiển pháp khí của mình tấn công.

Từng món pháp khí với uy lực cực lớn bao vây lấy hai nữ tử của Bạch gia, khiến bọn họ chết cứng.

Những luồng ánh sáng nhiều màu sắc lóe lên.

Đến không khí dường như cũng đông cứng lại!

“Không hay rồi, Thái Hoàng cẩn thận!”

Hai người họ luôn chú ý đến động tĩnh của Lưu Ngọc và ba người kia. Ban nãy Bạch Liên Hoa đã thấy họ động thủ.

Bình Luận (0)
Comment