Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 737 - Chương 737. Sách Lược Chủ Trương

Chương 737. Sách lược chủ trương Chương 737. Sách lược chủ trương

“Không được để cho đối phương có đủ thời gian để chuẩn bị, chúng ta bắt đầu hành động, bất luận là thành hay bại thì đều không được ngừng lại.”

“Cơ mà trước đó, chúng ta có thể tìm một vài người “dẫn đường”.”

Lưu Ngọc âm thầm nhìn hai luồng ánh sáng vụt trên bầu trời, hắn bỗng nói: “Giữ hai người này lại.”

Hai người này là chi viện của Bạch gia, vừa nhìn đã biết là kẻ có liên quan đến tất nhiên không thể bỏ qua cho bọn họ.

“Vâng!”

Ba người Nhan Khai chắp tay, sau đó thì ngự pháp khí đuổi theo, thời gian cho bọn họ hành động khá là dư dả.

Tất nhiên việc Liên Hoa tiên tử đã bị giết chết khiến bọn họ tự tin vô cùng.

Dẫu sao thì đối phương đâu phải một kẻ tầm thường, nàng chính là tộc trưởng của Bạch gia, một tu sĩ tiếng tăm vang xa ở phường thị Kim Khuyết, là người đứng đấu không hơn không kém.

Hai luồng ánh sáng kia vừa hay là Độc Cô Vấn Kiếm và Tiêu Sùng mà Lưu Ngọc đã từng gặp ở lễ chúc mừng.

“Không hay rồi!”

“Không thấy động tĩnh gì từ trận chiến nữa, phía trước chỉ thấy hơi thở của một đám tu sĩ xa lạ, Liên Hoa không phải đang gặp bất trắc khó lường thì cũng là thoát khỏi nguy hiểm.”

“Kẻ kia không hề tầm thường đâu, chúng ta không thể để mình rơi vào nguy hiểm.”

“Mau chóng rút lui!”

Sau khi cảm nhận được hơi thở của vài tu sĩ Trúc Cơ xa lạ, Tiêu Sùng lập tức có ý định rút lui, y bèn truyền âm.

Sau đó không đợi Độc Cô Vấn Kiếm trả lời, y đã bay về một hướng khác.

Bản thân y là một tu sĩ Trúc Cơ, cũng có chút lợi ích ở nơi này, được Bạch gia đối đãi rất khách khí, ngày thường cũng nhận được không ít lợi lộc.

Khi nhận được Truyền m phù y mới lựa chọn đi chi viện, định tới xem tình hình thế nào.

Có điều muốn bảo Tiêu Sùng liều mạng vì Bạch gia chỉ bởi chút giao tình này thì đúng là nực cười.

Thế nên khi cảm nhận được tình hình không ổn, y lập tức lựa chọn rời đi.

Độc Cô Vấn Kiếm có quan hệ khá thân thiết với Bạch gia, gã còn lấy vài nữ tử Bạch gia làm thê thiếp, sinh được mấy đứa con nối dõi, gã thật lòng tới đây giúp đỡ.

Thế nhưng khi cảm nhận được hơi thở của Bạch Liên Hoa đã biến mất, gã cũng không muốn hành động nữa.

Gã nghiến răng rồi rời đi.

Giữa màn đêm đen kịt, hai luồng ánh sáng phía trước và bốn luồng ánh sáng phía sau truy đuổi nhau.

Rất nhanh sau đó, Vi gia ở núi Xích Phong đã gần ngay trước mắt.

“Đúng là đáng chết mà, cái tên súc sinh Vi Quang Chính tham sống sợ chết này!”

Thấy núi Xích Phong đang bắt đầu khai triển trận pháp bảo vệ núi, hơn nữa đã truyền âm mà họ chẳng có phản hồi gì, rặt một vẻ sợ chọc phải tổ ong vò vẽ, sắc mặt Tiêu Sùng sầm xuống, y mở miệng chửi.

Lúc ở lễ chúc mừng còn luôn miệng nói sẽ giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến cùng nhau lùi, ấy vậy mà giờ lại tỏ vẻ đóng cửa chuyện không liên quan đến mình.

Tiêu Sùng đang vô cùng phẫn nộ, song gã đang bị truy đuổi nên cũng không dám dừng lại, chỉ đành vòng qua một hướng khác từ núi Xích Phong.

Hiện giờ trong lòng y đang rất hối hận, y không nên có ý định đi chi viện cho Bạch Liên Hoa để mà rước họa vào thân thế này.

“Nếu hai vị đạo hữu đã tới thì cần gì phải đi vội thế?”

“Tiêu đạo hữu, Độc Cô đạo hữu, chúng ta chắc chắn đã có hiểu lầm gì đó rồi, chi bằng chúng ta làm ấm linh trà, ngồi xuống từ từ nói chuyện?”

Lưu Ngọc truyền âm, hắn muốn tìm cách để hai người kia dừng lại nên giọng điệu cũng dí dỏm hơn.

Ở khu vực này trừ Bạch gia và Bạch Vân Quan là đối tượng bắt buộc phải diệt trừ ra thì hắn sẽ không để mắt tới những tu sĩ và thế lực khác không quá liên quan đến Bạch Vân Quan.

Chỉ cần bọn họ không đối đầu với hắn thì chủ trương của hắn là lấy thu phục làm trọng.

Không cần biết mấy người Lưu Ngọc nói gì, Tiêu Sùng và Độc Cô Vấn Kiếm chỉ cắm cổ mà chạy, hoàn toàn không tin tưởng vào điều kiện cũng như thành ý trong lời nói của đối phương.

Bốn môn phái lớn ở Yến quốc xây dựng đã lâu, tu sĩ tinh anh ở mỗi môn phái không chỉ có một, là nhân vật máu mặt sừng sững mấy nghìn năm tại Cửu Quốc Minh. Dù có các thể loại tin đồn bất lợi, song nhiều tu sĩ vẫn không tin rằng Bạch Vân Quan cứ thế không còn nữa.

Thế nên có rất ít tu sĩ dám làm loạn một cách ngang nhiên, bọn họ sợ bị tính sổ sau khi hành động.

Với tốc độ Trúc Cơ trung kỳ của Tiêu Sùng và Độc Cô Vấn Kiếm, bốn người Lưu Ngọc tất nhiên không thể đuổi kịp trong khoảng thời gian ngắn, cục diện chỉ đành rơi vào bế tắc.

Cứ thế, hai bên lại truy đuổi thêm mấy chục dặm nữa.

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

Ý thức được chuyện không đánh mà thắng là không thể, Lưu Ngọc bèn mất hết lòng kiên nhẫn, gương mặt dưới chiếc mũ đen của hắn cũng trở nên lạnh lùng.

Hắn hừ một tiếng rồi lấy thuyền Độn Phong – món pháp khí cực phẩm bên trong túi trữ vật ra, truyền pháp lực thể thôi động nó rồi nhảy lên. Tộc độ của hắn lập tức nhanh hơn và kéo ngắn khoảng cách giữa hai bên lại.

Bình Luận (0)
Comment