Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 738 - Chương 738. Tỏa Linh Chú

Chương 738. Tỏa Linh chú Chương 738. Tỏa Linh chú

Cùng lúc đó, Lưu Ngọc ra lệnh cho ba người Nhan Khai toàn lực truy kích.

Bản thân hắn thì định vụt lên trước để chặn Tiêu Sùng và Độc Cô Vấn Kiếm lại, làm thành thế đánh gọng kìm.

Vốn dĩ muốn khống chế Ly Huyền kiếm thì phải có pháp lực càng tinh khiết hơn nữa, cho nên tốc độ phi hành của hắn trực tiếp bứt thẳng lên bằng tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.

Bây giờ đổi thành thuyền Độn Phong thì càng như hổ mọc thêm cánh, tốc độ phi hành lên đến tám trăm dặm mỗi canh giờ, còn nhanh hơn tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ rất nhiều.

Bình thường tốc độ phi hành của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ khoảng chừng ba trăm dặm mỗi canh giờ, trung kỳ là bốn trăm dặm mỗi canh giờ, hậu kỳ thì là sáu trăm dặm mỗi canh giờ.

Hai người Tiêu Sùng và Độc Cô Vấn Kiếm dường như hơi tâm đắc trong việc ngự khí phi hành, bọn họ so với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường thì nhanh hơn một chút.

Nhưng đối mặt với tốc độ hết tốc lực của Lưu Ngọc, bọn họ vẫn không thể làm gì như cũ, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương càng ngày càng gần.

Mà Linh áp mang đến cảm giác áp bách, cũng càng ngày càng mạnh.

Không lâu sau, Lưu Ngọc từ sau mà đến trước, đi tới trước mặt hai người.

Mặt hắn không chút thay đổi, trong tay đánh vài đạo pháp quyết, phất tay xuất ra Linh khí thượng phẩm Ly Huyền kiếm và U Minh Đoạn Hồn chùy, chém về phía sau hai đường ánh sáng.

Muốn thu nạp những tán tu này, chỉ có biểu lộ ra thực lực tuyệt đối trước thì mới có thể bàn chuyện khác.

“Không thể địch lại được!”

Cảm nhận được uy năng của Ly Huyền kiếm, Tiêu Sùng nhíu mày, dưới áp lực to lớn, trên khuôn mặt anh tuấn của y xuất hiện vài giọt mồ hôi.

Y chỉ có thể khống chế tia sáng lập tức dừng lại, tránh đi thanh cự kiếm màu đỏ này.

May mà Ly Huyền kiếm cũng không tiếp tục công kích, cứ như vậy lửng lơ ở trên không trung.

Mà Độc Cô Vấn Kiếm bên kia lại lựa chọn đỡ một kích U Minh Đoạn Hồn chùy, ngay lập tức rơi vào thế hạ phong, còn không thể không ngừng tia sáng.

Mặc dù đều là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng thứ hai người tu luyện chỉ là công pháp bình thường, sự chênh lệch phẩm chất của pháp khí cực phẩm và Linh khí thượng phẩm cũng không nhỏ, trên phương diện thần thức thì càng kém xa không bằng.

Vì vậy dưới một kích này, đã lập tức phân định cao thấp!

Tuy rằng một kích này của Lưu Ngọc có thanh thế to lớn, nhưng cũng không mang sát ý, chưa từng có ý nghĩ muốn lấy mạng của hai người bọn họ.

“Bây giờ hai vị đạo hữu có thể dừng lại nói chuyện một chút không?”

Hắn thản nhiên nói.

Trong lúc nói chuyện, ba người Nhan Khai đã đuổi theo, lơ lửng ở phía sau hai người, vây bọn họ ở giữa.

“Tứ tông Yến quốc phản bội Liên minh cấu kết chính đạo, ngũ tông Sở quốc chúng ta dựa theo minh ước lập lại trật tự.”

“Ý tứ của Lưu mỗ nói vậy chắc hẳn hai vị đã rõ ràng, cũng sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa, bây giờ Lưu mỗ chỉ hỏi một câu.”

“Tiêu đạo hữu, Độc Cô đạo hữu muốn tiếp tục đứng ở Bạch Vân Quan bên kia, cùng một giuộc với bọn chúng, hay là bỏ gian tà theo chính nghĩa chấp nhận sự điều phái của Liên minh?”

Lưu Ngọc lạnh lùng nói.

Thái độ của hắn vô cùng bá đạo, không hề cho bọn họ quá nhiều lựa chọn, vẻ vô cùng bá đạo không gì sánh được.

Nhưng chính vì thái độ cường thế bá đạo này, giống như trống chiều chuông sớm đánh thẳng vào lòng của hai người, khiến cho bọn họ đặc biệt thanh tỉnh, nhận thức rõ ràng tình cảnh của bản thân.

“Chuyện này…”

Tiêu Sùng nhíu mày, dưới áp lực to lớn, trên khuôn mặt mặt của y càng xuất hiện nhiều mồ hôi.

Y nhìn đám người Nhan Khai đang bao quanh bốn phía, ý thức được bản thân nhất định phải “đứng thành hàng”, phải đưa ra lựa chọn giữa hai lập trường.

Về phần Độc Cô Vấn Kiếm, trong lòng gã ôm Kiếm khí, trên mặt một mảnh lãnh đạm, dường như chẳng có bao nhiêu sợ hãi.

Từ nhỏ gã đã thể hiện ra thiên phú Kiếm đạo không tầm thường, làm một người vô cùng kiêu ngạo, tín ngưỡng của gã không cho phép bản thân khuất phục dưới sự uy hiếp.

Huống hồ Bạch gia đối xử với gã không tệ, gã cũng không muốn cô phụ.

“Hì hì, Lưu đạo hữu, tại hạ chỉ là một tên tán tu vô danh.”

“Loại đại sự liên quan đến tứ tông Yến quốc này, thật sự không có quan hệ gì với tại hạ.”

“Tại hạ chỉ muốn mai danh ẩn tích, muốn tiêu dao tự tại mà thôi.”

“Nếu như đạo hữu không tin, tại hạ có thể thề Lời Thề Tâm Ma, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với tứ tông.”

“Tại hạ có thể không đưa ra lựa chọn được không?”

Tiêu Sùng xấu hổ cười, nỗ lực giảm bớt sự áp lực trong lòng, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Theo y thấy, nếu như lựa chọn phản bội, tương lai sớm muộn gì cũng phải chịu sự thanh lý của tứ tông.

Cho dù may mắn trốn thoát được thì ở Yến quốc cũng không còn chỗ để đứng, chỉ có thể từ bỏ mạng lưới giao thiệp, sản nghiệp mà y vất vả lắm mới kinh doanh được trốn xa đến nước khác.

Nhưng nếu lựa chọn đứng về phía tứ tông, lúc này chỉ sợ sẽ mất mạng.

“Ngươi nói xem, Tiêu đạo hữu?”

Lưu Ngọc cười như không cười.

Vừa mở miệng, Ly Huyền kiếm và U Minh Đoạn Hồn chùy tràn ngập Linh quang, ba người Nhan Khai cũng yên lặng phóng thích Linh áp, ý tứ không cần nói cũng biết.

Bình Luận (0)
Comment