“Thanh Dương đạo hữu, việc tấn công Phượng Hoàng sơn Bạch gia, Vi gia nguyện phái ra hai tu sĩ Trúc Cơ và một trăm hai mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ chịu lệnh.”
“Cụ thể thì xin hãy cùng lên núi, đương nhiên nếu như thời gian khẩn cấp, lão phu cũng có thể lập tức phái người xuất phát.”
Vi Quang Chính chắp tay nói.
Gã đã nhanh chóng điều chỉnh vị trí của bản thân, lúc nói chuyện đã mơ hồ coi bản thân là thuộc hạ.
Lưu Ngọc nghe vậy thì thần sắc khẽ động, khẽ gật đầu nói:
“Việc mài dao không chặt củi hơi tốn thời gian, nhưng hiện tại không gấp, mau dẫn đường đi.”
Hắn không hề quên, một trong những mục đích quan trọng nhất trong chuyến đi Yến quốc này của bản thân hắn, chính là thu thập các loại Linh thảo và Linh dược cần thiết để luyện chế Kết Kim đan.
Tuy Vi gia chỉ được tính là một gia tộc Trúc Cơ không lớn không nhỏ, nhưng bọn họ cũng đã truyền thừa mấy trăm năm, trong Linh dược viên của bọn họ có lẽ có Linh thảo mà hắn cần.
“Mời.”
Lão thiếu tộc trưởng Vi gia đích thân đi cùng dẫn đường, dưới cái nhìn của hơn hai trăm danh tu sĩ, bọn họ hướng đến Xích Phong sơn.
Mấy người Nhan Khai nhìn nhau, trong mắt đầy sự khó hiểu, bọn họ không rõ tại sao Lưu sư huynh đột nhiên thay đổi.
Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không quên chuyện tấn công Bạch gia, có điều Lãnh Nguyệt Tâm bên kia còn chưa truyền đến tin tức, chứng minh nhiệm vụ của nàng ta vẫn đang được tiến hành.
Mà nếu như Bạch Thái Hoàng đã chạy trốn, vậy chứng tỏ đã bứt dây động rừng, cho nên bọn họ không cũng nóng vội.
Vây công Phương Hoàng sơn trễ hơn chẳng qua là cho Bạch gia thêm một chút thời gian để chuẩn bị, thời điểm tấn công thì bọn họ sẽ có thêm vài tu sĩ tử thương mà thôi.
Làm sao có thể quan trọng bằng việc Linh thảo đang sớm đến tay của hắn?
Trong lúc đi, hắn lấy lệnh bài tông môn ra, trực tiếp gọi Giang Thu Thủy đang đóng giữ ở phường thị Mang Sơn.
Bảo nữ nhân này không cần che giấu dẫn tất cả mọi người chậm rãi tiến đến Phượng Hoàng sơn Bạch gia, nhưng phải giữ một khoảng cách nhất định, không có mệnh lệnh của hắn thì không được tự ý tấn công.
Bắt được con cá lớn Bạch Liên Hoa này, hành động của Lãnh Nguyệt Tâm bên kia đã không còn quan trọng nữa, bất hể hành động của nàng ta thành công hay thất bại, chỉ cần ba người bọn họ không ngã xuống, vậy thì sẽ không thể ảnh hưởng đến việc hành động của đội ngũ.
“Không sai, không sai.”
Thần thức đảo qua, Lưu Ngọc lập tức đếm được năm nghìn viên Linh Thạch trong túi trữ vật, hắn khen, xem như đã nhận “tâm ý” của Vi gia.
Hắn thuận tay thắt túi trữ vật vào bên hông, dự định sẽ phân chia lại sau khi đánh hạ Phượng Hoàng sơn, sau đó hắn nói:
“Lưu mỗ có một chút thành tựu trong đạo luyện đan, cũng vô cùng hứng thú với các loại Linh hoa Linh thảo, chỉ là khổ nỗi kiến thức Lưu mỗ không đủ nên không thể tiến bộ quá nhiều.”
“Không biết Quang Chính đạo hữu có tiện để Lưu mỗ vào thăm Linh dược viên của Vi gia để nâng cao kiến thức hay không.”
Lúc nói chuyện, giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, nụ cười đầy trên khuôn mặt, giống như chỉ là nói chuyện phiếm bình thường, nếu như từ chối cũng không sao.
“Đương nhiên là tiện, nếu Thanh Dương đạo hữu đã mở lời, chuyện nhỏ này đương nhiên là không thành vấn đề.”
“Có điều Vi gia chỉ có chút gia nghiệp nhỏ, hy vọng có thể lọt vào pháp nhãn của đạo hữu!”
Vi Quang Chính cười nói.
Trước mắt bọn họ vừa mới quy phục nên vẫn còn phải nhìn sắc mặt của người khác, với loại yêu cầu “chỉ nhìn một cái”, gã đương nhiên là không tiện cự tuyệt.
Vì sự phát triển của gia tộc, một vài Linh thảo bỏ được thì nên bỏ.
“Hy vọng lòng tham của đối phương không nên quá lớn.”
Vi Quang Chính nói trong lòng.
“Quang Chính đạo hữu nói đùa, có thể đi vào thăm một phen là Lưu mỗ đã thỏa mãn rồi, làm sao mỗ có thể khinh thường được chứ?”
“Đa đạ đạo hữu!”
Lưu Ngọc lại cười nói.
Nói xong, hắn đứng dậy trịnh trọng chắp tay.
“Một chút chuyện nhỏ mà thôi, đạo hữu khách khí rồi.”
“Mời!”
Dứt lời, Vi Quang Chính dẫn theo vài người đi trước dẫn đường.
Lưu Ngọc phân phó mấy người Nhan Khai và Tiêu Sùng đứng chờ tại chỗ, sau đó hắn cất bước đi theo.
Có Tỏa Linh chú, hắn không hề sợ hai người này sẽ giở trò.
Linh dược viên quan trọng nhất của Vi gia, được xây dựng ở vị trí gần đỉnh núi, mở ra một khoảng không gian khổng lồ trong núi, chỉ có một lối vào hình cánh cổng sắt màu vàng lộ ra bên ngoài.
Nơi này vừa vặn nằm ở trên hai điểm nút Linh khí, bọn họ còn chưa tiến vào nhưng đã có thể cảm nhận rõ ràng Linh khí ở đây nồng đậm rất nhiều, hiển nhiên là đã được lựa chọn cẩn thận.
Điểm này giống với Thiên Dung sơn Hoàng gia, nơi đã từng bị Lưu Ngọc khám gia diệt tộc.
Ở lối vào có hai tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, có lẽ bọn họ đã nhận được tin tức từ trước nên tư thế của bọn họ vô cùng tiêu chuẩn, đợi Vi Quang Chính tùy ý phân phó hai câu xong, bọn họ mỗi người một tay kéo cánh cổng sắt màu vàng ra.
“Thanh Dương đạo hữu, mời.”
Vi Thiên Thông quay đầu lại đưa tay ra nói.