Từ sau khi mở Tiên Phủ ra, về sau Lưu Ngọc cũng dưỡng thành thói quen thu thập Linh thảo.
Ngay cả là đan dược phẩm cấp cao, bên trong đan phương cũng sẽ thường xuyên có một vài Linh thảo cấp thấp làm phụ dược, cho nên thu thập Linh thảo tuyệt đối không phải là chuyện vô dụng không công.
Cho dù hiện tại không dùng được, tương lai khả năng cũng sẽ cần dùng đến.
Chỉ bên linh dược Linh thảo bên trong Tiên Phủ có đủ nhiều, ngày sau để thu thập Linh thảo cần thiết để luyện chế đan dược sẽ càng dễ dàng hơn.
...
Sắc trời đã hoàn toàn lờ mờ, nhưng Lưu Ngọc vẫn có thể thấy rõ, trải rộng khắp Phượng Hoàng Sơn mỗi nơi một mẫu Linh điền, còn có Linh điền ở bên trong thanh linh cốc hoặc hoàng linh cốc.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hạt thóc trên cây nhẹ nhàng lay động, còn có một vài hạt rơi xuống mặt đất.
Linh cốc vẫn là linh cốc kia, nhưng người chăm sóc nó cuối cùng cũng không phải là người ban đầu.
Sau một canh giờ, Lưu Ngọc đã đi khắp tất cả các Linh Dược viên của Bạch gia, chuyến đi này có thể nói là thu hoạch không ít.
Dọc đường hắn quan sát cảnh sắc của toàn bộ Phượng Hoàng Sơn, chậm rãi đi đến đỉnh núi.
Chuyến đi này thu hoạch được năm loại phụ dược luyện chế Kết Kim đan, tám loại Linh thảo nhị giai bên trong Tiên Phủ không có, mười hai loại Linh thảo nhất giai.
Những cái này là thu hoạch mà Lưu Ngọc cho rằng là lớn nhất.
Trừ cái đó ra, còn có sáu mươi gốc Linh thảo nhị giai và một trăm cây Linh thảo nhất giai, đều là đã phát triển đủ năm tháng, giá trị cực lớn khả năng là giá trị khoảng một vạn Linh Thạch.
Chỉ có điều trong túi trữ vật của hắn có hơn ba vạn khối Linh Thạch, đối với những cái này trái lại là chẳng cảm giác mấy.
Làm người dẫn đầu đội ngũ, nắm giữ quyền nói chuyện tuyệt đối, chỗ ở của Lưu Ngọc đương nhiên là tốt nhất.
Động phủ linh khí nồng đậm nhất toàn bộ Phượng Hoàng Sơn chính là động phủ của Bạch Liên Hoa, bị hắn việc nhân đức không nhường cho ai mà đoạt lấy.
Về phần những tu sĩ Trúc Cơ khác, thì tạm thời đặt chân tại các động phủ của trưởng lão Bạch gia khác, hoặc là dựng một cái tại đỉnh núi của mình.
Trước mắt vừa trải qua một trận đấu pháp, pháp lực và tinh lực của tu sĩ đều đã tiêu hao không nhỏ, mục đích của chiến lược cũng đã đạt được, Lưu Ngọc cũng không có ý muốn triệu tập tất cả mọi người.
Dự định để bọn họ nghỉ ngơi một đêm, mọi việc ngày mai lại bàn tiếp.
“Ầm ầm”
Cửa đá mở ra, thời gian vừa trôi qua một canh giờ, Lưu Ngọc lại lần nữa đi vào động phủ cũ của Bạch Liên Hoa.
Tu vi cảnh giới là gốc rễ để lập thân, bất kể là có chuyện gì xảy ra cũng không được sao nhãng tu luyện.
Mở của đá phòng luyện công ra, lấy ra một cái bồ đoàn ngồi xếp bằng.
Hắn nuốt một viên Dưỡng Nguyên đan, tay chậm rãi bấm pháp quyết, lẳng lặng vận chuyển Thanh Dương công pháp tầng thứ năm, trên mặt dần dần nổi lên ánh sáng xanh, bắt đầu tu luyện thông thường.
Sau ba canh giờ, tu luyện Thanh Dương công hoàn thành.
“Hô”
Lưu Ngọc loại bỏ trọc khí trong thể nội, hắn lại bắt đầu dưỡng thần, vận chuyển “Tồn Thần diệu pháp”, bắt đầu rèn luyện nguyên thần gia tăng thần thức.
Thần thức càng đi về phía sau lại càng khó khăn hơn, trước mắt thần thức đã gần đến Trúc Cơ đỉnh phong mười dặm.
Theo như hắn tính toán, nếu như tất cả thuận lợi, ước chừng khoảng hai nằm là có thể chính thức đạt tới.
Mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, làm ướt áo bào trên người.
Kể cả có dưỡng thần trợ giúp, nhưng lúc tu luyện “Tồn Thần diệu pháp” vẫn có một tia thống khổ khó mà chịu được, cần bản thân tiếp nhận.
Sau hai canh giờ, bốn lần tu luyện Tôn Thần diệu pháp hoàn thành.
Lưu Ngọc mở mắt ra, thần quang trong mắt sáng láng, đây là biểu hiện của tăng trưởng thần thức.
Nhìn sang áo bào tỏa ra mùi mồ hôi trên thân, hắn khẽ nhíu mày.
Tìm tới phòng tắm bên trong động phủ Bạch Liên Hoa, tắm rửa sạch sẽ, thay đổi áo bào mới tinh, đi vào trong sảnh tìm một cái ghế nằm xuống.
Kể cả là trong vòng một ngày trải qua mấy trận đấu pháp, nhưng đối với Lưu Ngọc mà nói cũng không xem là hung hiểm, cường độ cũng chỉ bình thường.
Tâm thần và tinh lực tiêu hao cũng không lớn, cho nên không còn cần bổ sung bằng giấc ngủ.
Lưu Ngọc lấy “Bách thảo đan thư” ra, bắt đầu lĩnh hội một loại đan dược nhị giai trung phẩm tên là “Xích Nguyên đan” trên đó.
Xích Nguyên đan là đan dược nhị giai trung phẩm thuộc tính Hỏa, đối với tu sĩ tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa mà nói thì dược hiệu còn vượt hơn phân nửa Dưỡng Nguyên đan.
Đối với tu sĩ tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính thì xem như là đan dược Trúc Cơ trung kỳ tinh phẩm, cùng loại với Thanh Nguyên đan ở Trúc Cơ sơ kỳ.
Chỉ là chủ dược của nó “Xích Huyết sâm” yêu cầu số năm đạt tới chí ít là ba trăm chín mươi năm, dẫn đến đan dược này vẫn luôn vô cùng khan hiếm.
Thanh Dương công là công pháp thuộc tính Hỏa làm chủ, thuộc tính Mộc làm phụ, đương nhiên cũng có thể sử dụng Xích Nguyên đan.