“Dưỡng Nguyên đan chỉ là đan dược phổ thông nhất, tốc độ tích lũy pháp lực quá chậm.”
“Đã vơ vét qua Bạch gia, Vi gia, chủ dược phụ dược luyện chế Xích Nguyên đan đều đã chuẩn bị đầy đủ, mấy ngày nay đoán chừng là đã có thể bắt đầu luyện chế ra.”
“Trúc Cơ trung kỳ cần tăng lên, tích lũy pháp lực càng nhiều, luôn dùng Dưỡng Nguyên đan thì là quá chậm.”
Lưu Ngọc có chút ít suy nghĩ tham lam.
Mỗi ngày có Dưỡng Nguyên đan sử dụng, còn ghét bỏ tốc độ tu luyện quá chậm.
Nếu như ý nghĩ của hắn bị những tu sĩ khác biết được, không biết là có bao nhiêu tu sĩ phải ao ước ghen tị, hận không thể thay vào đó.
Nhưng có Thương Lãng linh thủy loại trừ độc đan, cùng với Thanh Dương ma hỏa chiết xuất pháp lực, nỗi lo giải quyết hậu hoạn đã giải quyết, hắn cũng quả thật là có vốn liếng để nhanh chóng tăng cao tu vi.
Chỉ cần lĩnh ngộ hoàn toàn các loại tri thức của cảnh giới Trúc Cơ, cảnh giới tăng lên sẽ hoàn toàn suôn sẻ.
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc lấy ra mấy hộp ngọc từ trong túi trữ vật, thần thức chạm đến quang điểm bích lục ở trong Nễ Hoàn cung, trong nháy mắt đã tiến đến thế giới Tiên Phủ.
Non nửa khắc sau, hắn lại lần nữa mở hai mắt ra, cầm lấy “Bách thảo đan thư” tiếp tục lĩnh ngộ.
Linh thảo linh dược luyện chế Xích Nguyên đan đã trồng và thúc ở trong Linh điền màu đen, chỉ đợi khi tìm hiểu rõ ràng đan phương thì sẽ lập tức khai lò.
...
Từng giọt sương lóng lánh, không ngừng ngưng tụ ở trên lá xanh tươi, đợi đến khi lá xanh không chịu nổi thì liền rơi xuống mặt đất.
Theo mặt trời mọc lên ở hướng đông, sắc trời dần dần sáng lên.
Thời gian một đêm đã vô tình trôi qua.
Lưu Ngọc mặt không biểu cảm chắp hai tay sau lưng, đứng ở đỉnh núi đón mặt trời mọc, nhìn về hướng dưới núi.
Chỉ thấy tu sĩ Luyện Khí kỳ trong đội ngũ đã bận rộn, hắn làm chưởng quỹ vung tay, giao cho Giang Thu Thủy an bài ngay ngắn rõ ràng.
Có tu sĩ đang kiểm kê tài sản Phượng Hoàng Sơn, có tu sĩ đang thanh lý đấu pháp còn sót lại, có tu sĩ đang tuần tra xung quanh Phượng Hoàng Sơn.
Còn có một số tu sĩ, đang ngồi xuống luyện khí vừa đón mặt trời mọc.
Mà Giang Thu Thủy đang tự mình chỉ huy giám sát đội, tiến hành các loại nhiệm vụ.
Lọt vào trong tầm mắt là cảnh tượng một mảnh yên tĩnh, dưỡng như trận đấu kinh tâm động phách hôm qua đã đi xa.
Chỉ có một vài tu sĩ vẻ mặt nặng nề, thần sắc ưu thương, còn mang theo ký ức hôm qua.
Lưu Ngọc quan sát một hồi, sau đó bờ môi nhúc nhích phát ra thần thức truyền âm.
“Sư muội, gọi các vị đồng môn và đạo hữu mau tới động phủ của ta nghị sự.”
Giang Thu Thủy thu được truyền âm, lập tức ngẩng đầu nhìn sang, trả lời:
“Vâng, sư huynh!”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, quay người trở về động phủ, ngồi xuống ghế chủ vị ở tại một cái bàn dài.
Pha một bình Thanh Hồ Long tỉnh, kiên nhẫn chờ đợi tu sĩ Trúc Cơ trong đội ngũ tới.
Không đợi chờ bọn họ bao lâu, linh trà vừa mới ngâm xong thì cửa động phủ đã truyền đến động tĩnh.
“Lưu sư huynh” “Thanh Dương đạo hữu”
Bốn vị đồng môn Giang Thu Thủy, Nhan Khai, Thôi Lượng, Lãnh Nguyệt Tâm và Mạnh Văn Tinh, Ngô Vĩnh Xuân và năm tên của tông môn phụ thuộc, còn có Tiêu Sùng mới gia nhập, nhị trưởng lão Vi gia, nhao nhao nối đuôi nhau mà vào, đồng thời mở miệng chào.
Còn thêm Vi Quang Chính không có ở Phượng Hoàng Sơn, trong đội ngũ tu sĩ Trúc Cơ đã có mười ba tên, tu sĩ Luyện Khí đầu hàng cũng tăng , duy trì ở mức ba trăm bốn mươi tên.
Thấy bọn họ mặt đỏ lên, chắc là thu hoạch cũng không ít.
“Chư vị đồng đạo đến rất đúng lúc, xin hãy ngồi xuống nếm thử, đây là ấm trà Thanh Hồ long tỉnh mà Lưu mỗ mới pha xong.”
Lưu Ngọc không có khinh thường, đứng dậy chắp tay hoàn lễ, lại cười nói.
Nói xong, hắn một tay cầm lên ấm trà xanh biếc, rót linh trà ra từng cốc trà, vận dụng "Ngự vật thuật" đưa đến trước mặt mọi người.
“Trà ngon, trà ngon!”
"Đây là Linh thảo phẩm chất tốt nhất mà tại hạ từng uống!"
"Hơn nữa Thanh Dương đạo hữu tay nghề không phải dạng vừa, pha ra nước trà không nồng không nhạt, vừa chuẩn."
"Theo ý kiến của tại hạ, chỉ sợ bên trên lĩnh vực trà đạo Thanh Dương đạo hữu đã có thể xưng là "Đại sư"!"
Sau khi Tiêu Sùng uống một ngụm, từng tiếng ca ngợi vang lên không ngớt.
Hắn thân là tán tu, vỗ lên mông ngựa đến không có chút ngại ngùng nào, dù sao lúc ở Luyện Khí kỳ vẫn luôn làm như vậy, dáng vẻ hết sức quen thuộc.
"Hạng người nịnh hót vô sỉ!"
Nhan Khai, Mạnh Văn Tinh trong lòng thầm mắng.
Bọn hắn cũng muốn vỗ mông ngựa, nhưng không làm được trần trụi như thế, như thế thì quả là không cần mặt mũi.
Nước trà này từ mọi phương diện xét, đều chỉ bình thường, cùng lắm thì là "Còn tạm", làm sao được tính là "Đại sư" ?
"Đạo hữu quá khen rồi.”
Lưu Ngọc lộ ra vẻ ý cười, khách sáo vài câu với tu sĩ khác.
Sau đó sắc mặt hắn nghiêm lại, bắt đầu bàn luận với người khác, sau khi dọn dẹp Bạch gia thì sẽ làm thế nào để bình định phường thị Kim Khuyết ở phía nam năm trăm dặm.