Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 780 - Chương 780. Lệnh Diệt Tộc

Chương 780. Lệnh diệt tộc Chương 780. Lệnh diệt tộc

"Tu tiên giả Bạch gia mặc dù đã không thành tài được, nhưng phàm nhân xung quanh Phượng Hoàng Sơn, đều là huyết mạch Bạch gia."

"Nếu như bỏ mặc không quan tâm, sẽ vẫn còn sinh ra tu tiên giả, Bạch gia nói không chừng liền có một ngày tro tàn lại cháy."

"Theo ý kiến của lão thân, vẫn phải diệt cỏ tận gốc! ! !"

Vi gia nhị trưởng lão thần sắc trịnh trọng nói.

Nói xong, nàng đứng dậy chắp tay hướng Lưu Ngọc ở chủ vị, lại khẽ gật đầu với tu sĩ Trúc Cơ khác.

“Diệt cỏ tận gốc? Điều này chỉ e là không ổn đâu?”

“Đó dù sao cũng là ba mươi mấy vạn phàm nhân mà, hơn nữa những phàm nhân thế tục kia lại không có sức phản kháng.”

Nhan Khai cau mày nói, trong lòng có hơi không nỡ.

Mặc dù trung thành với tông môn, chuyến này muốn có được đại tài nguyên, sớm đã chuẩn bị cho giết chóc.

Nhưng đây chỉ là nhằm vào tu sĩ, tuyệt đối không bao gồm phàm nhân.

Nhanh như vậy đã muốn tạo ra cảnh tượng giết chóc như vậy, y vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, trong lòng hơi không đành lòng.

“Mặc dù chỉ là phàm nhân, nhưng tu tiên giả không phải là sinh ra từ bên trong số phàm nhân khổng lồ kia sao?”

“Chúng ta diệt sát hết tu tiên giả Bạch gia, nếu như trong phàm nhân của Bạch gia có hài đồng tư chất ưu tú, ai có thể đảm bảo sau khi nó thành tu tiên giả thì sẽ không lựa chọn báo thù?”

“Nếu như nó trở thành tu sĩ cấp cao, không những là tai họa ngầm đối với chúng ta và gia tộc mà đối với tông môn cũng là tai họa.”

“Nhan sư đệ, đến bây giờ, không được có lòng dạ đàn bà!”

Thôi Lượng trầm giọng nói.

Mặc dù đối mặt với tu sĩ cùng cấp thì gã “Chú ý cẩn thận”, không nghĩ đến chuyện ra tay liều mạng, vô cùng yêu quý mạng nhỏ.

Nhưng đối với tu sĩ và thế lực Yến quốc, chủ trương lại là thái độ và thủ đoạn nhất định phải bá đạo.

Nếu như chia đội thì gã hẳn là thuộc vào “Phái chủ chiến”.

“Nhưng những phàm nhân này vô tội, bọn họ cũng không hề có sức phản kháng, cũng không uy hiếp được chúng ta.”

Nhan Khai chần chừ nói.

“Vô tội?”

“Không, bọn họ cũng không vô tội.”

“Nếu như không phải Bạch gia cường thịnh, những tộc nhân thế tục của Bạch gia này sao có thể phát triển lên đến hơn mấy chục vạn?”

“Còn không phải dựa vào Bạch gia chi lực, chèn ép những phàm nhân khác, áp bách không gian sinh tồn của bọn họ, mới có thể có quy mô như hiện tại?”

Trong lòng Thôi Lượng phốc cười một tiếng, trên mặt liên tục cười lạnh.

“Hưởng thụ chỗ tốt của Bạch gia cường thịnh mang tới, bây giờ lài thời điểm bọn họ nhấm nháp hệ lụy xấu.”

Thôi Lượng nói như đinh đóng cột.

Đứng ở góc độ hàng ngũ của tông môn tới nói.

Thái độ của y cũng không sai, làm như vậy cũng phù hợp với lợi ích của tu sĩ đứng giữa sân.

Thế nhưng đối với Bạch gia, đối với mấy chục vạn phàm nhân mà nói, lại mang theo ác ý nồng đậm.

“Lời này của Thôi đạo hữu có lý, trước mắt chúng ta cũng không đồng ý với nương tay, nếu không hậu hoạn vô tận!”

“Mấy chục vạn phàm nhân, mỗi một thời đại luôn có một số người thân có linh căn.”

“Nếu như dư nghiệt của Bạch gia tìm tới, tiến vào tu tiên lộ, thậm chí may mắn Trúc Cơ thành công, đối với chúng ta mà nói cũng là uy hiếp không nhỏ.”

“Cho dù chúng ta không sợ, nhưng tộc nhân của chúng ta, hảo hữu, còn cả đệ tử tương lai nữa thì sao?”

“Nếu như chư vị sợ phiền phức, không muốn làm việc cực bẩn thỉu này, thì hết thảy hãy giao cho Vi gia đi.”

“Chỉ cần Thanh Dương đạo hữu hạ lệnh, lão thân lập tức phân phó tộc nhân đi làm!”

Nói xong, Nhị trưởng lão Vi gia thi lễ trịnh trọng với Lưu Ngọc.

Bà ta tên là Vi Cô Bình, lúc năm mươi ba tuổi, dưới sự giúp đỡ của gia tộc dốc sức đánh cuộc một lần, miễn cưỡng Trúc Cơ thành công.

Thế nhưng không có tiềm lực tiến thêm một bước, vẫn luôn dừng lại ở Trúc Cơ sơ kỳ.

Bây giờ đã hơn hai trăm năm, bà ta chứng kiến Bạch gia hưng thịnh, và ân oán cừu hận giữa hai nhà.

Bạch gia ngoài sáng trong tối chèn ép Vi gia, Vi Cô Bình cũng đều rất rõ ràng, yên lặng chịu đựng đồng thời ghi hết vào trong lòng.

Mấy tộc nhân tư chất không tệ của Vi gia đều đã chết không minh bạch ở bên ngoài, hắc thủ là ai bà ta và tộc trưởng tâm như gương sáng.

Hạt giống thù hận, sớm đã chôn xuống!

Cừu hận trong mắt, phối hợp với nếp nhăn đầy mặt khiến cho bà ta lúc này trông hết sức xấu xí.

Nhưng đây là với cách nhìn của người ngoài cũng không phải là toàn bộ diện mạo của Vi Cô Bình.

Trong mắt của tộc nhân, bà ta thân là trưởng lão, cả đời cung túc tận tụy vì gia tộc, thích dìu dắt vãn bối chiếu cố hậu sinh.

Vì để giảm bớt gánh nặng lên gia tộc, bổng lộc bà ta nhận lấy từ gia tộc cũng cực kỳ ít.

Mà Vi gia dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng và Nhị trưởng lão cũng bắt đầu chật vật phát triển, mãi cho đến khi thiếu tộc trưởng cũng Trúc Cơ thành công.

“Nhưng loại giết rất nhiều phàm nhân này, trái với quy củ mà Tu tiên giới ngầm thừa nhận từ trước tới nay, sẽ phải nhận rất nhiều khiển trách đó!”

“Thủ đoạn như thế, máu tanh hơn của ma đạo, chư vị không cảm thấy quá cực đoan sao?”

Sắc mặt của Nhan Khai đỏ lên, phản bác.

Bình Luận (0)
Comment