Tuy rằng có chút thương tiếc, nhưng Lưu Ngọc nói được làm được, dựa theo một phần “chước văn chinh phạt” kia nghiêm khắc chấp hành.
Đối với gia tộc trong tình thế nguy cấp mà vẫn không “quy thuận”, đồng loạt hạ lệnh xử lý bằng cách diệt tộc, không hề có chút do dự nào, cũng ảnh hưởng nhiều đến thế tục phàm nhân.
Đương nhiên, cũng không có đuổi cùng giết tận như Bạch gia.
Bởi vì chuyện như vậy thực sự quá phiền phức, mà số lượng tu sĩ trong đội ngũ thì có hạn.
Có điều phần lớn tu tiên giả tử vong, Linh sơn và sản nghiệp cũng mất đi, dựa theo cách nói của Tu Tiên Giới, cũng thật sự là diệt tộc đúng nghĩa.
Đối với quá trình thu phục phường thị Kim Khuyết năm trăm dặm về phía Nam, trước sau giằng co mất một tháng, thổi lên hết từng trận gió tanh mưa máu này đến trận khác, khiến cho mỗi người tu sĩ đều cảm thấy bất an!
Mà “uy danh” của Lưu Ngọc, cũng bắt đầu ở ngay khu vực này được hoàn toàn truyền ra ngoài.
Có điều đây đương nhiên không phải là danh tiếng tốt đẹp gì, mà là bị đám tu sĩ bản địa nơi này mắng chửi là tên đồ tể, bọn cướp, tà tu, thậm chí là tên ma đầu.
Bọn họ đều ngầm gọi hắn là - Ma đầu Thanh Dương.
Nhưng trái ngược hoàn toàn chính là, tình thế khu vực càng tốt đẹp, thu hoạch dần dần gia tăng, danh vọng tiếng tăm của Lưu Ngọc trong đội ngũ cũng dần dần tăng lên cao.
Hắn được tu sĩ trong đội ngũ tôn xưng là - Thanh Dương Tử sư thúc.
…
Nhưng trong thời gian một tháng ngắn ngủi, vận mệnh xung quanh phường thị Kim Khuyết đã xảy ra một trận biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Mà trận biến hóa này, còn lớn hơn nhiều so với trận biến hóa trăm ngàn năm trước đó.
Có thế lực diệt vong, có thế lực phấn khởi.
Cũng có những tu sĩ không như ý lúc ban đầu, bởi vì sớm ngày đầu quân vào ma đầu, lắc mình trở thành “tâm phúc” của phe ma đầu.
Trở thành ma đầu quản lý, làm tay sai duy trì sự ổn định cho khu vực này, thu hoạch được hàng loạt lợi ích.
Tiền đồ vô lượng.
Một tháng sau.
Phượng Hoàng sơn, động phủ trước đây là của Bạch Liên Hoa.
“Lưu sư huynh, giờ đây khoảng năm trăm dặm về phía nam của phường thị Kim Khuyết, cũng coi như là đã cơ bản ổn định rồi.”
“Ngoại trừ những người đã quy hàng chúng ta, và cả những thế lực đã chạy trốn rồi, thì những kẻ ngoan cố chống lại đều đã tan thành mây khói!”
Hai người Nhan Khai, Thôi Lượng đứng ở trước cái bàn dài, chắp tay báo cáo.
Thời gian đã là khoảng một tháng sau rồi, dưới sự tác động của “Chước văn chinh phạt”, tất cả những thế lực và các tu sĩ có tiếng tăm đều đã đưa ra sự lựa chọn.
Người thuận theo thì sống, kẻ làm trái lại thì chết.
Trải qua một tháng hỗn loạn gió tanh mưa máu, những thế lực và tu sĩ có tiếng tăm về cơ bản đã bày tỏ rõ lập trường của mình, đưa ra sự lựa chọn giữa “Liên minh” và Yến quốc.
Đương nhiên, nơi này rộng lớn như thế, trong khoảng thời gian một tháng cũng không thể nào chu toàn được về mọi mặt.
Còn một số thế lực không có tiếng tăm và cả rất nhiều tu sĩ có tu vi thấp kém thì lại không cần phải bày tỏ thái độ, có thể hưởng thụ sự yên bình tạm thời.
Chỉ cần bọn họ không làm loạn hoặc công khai biểu thị sự phản đối thì đội ngũ của Lưu Ngọc cũng sẽ không chủ động gây phiền phức cho bọn họ.
Dù sao thì số lượng tu sĩ của đội ngũ cũng có hạn, cũng không có công sức đâu để đi xử lí những thế lực và tu sĩ không đáng kể này.
Chủ yếu là do những tu sĩ này cũng không tạo nên được sự uy hiếp nào.
“Ừ, tốt lắm.”
“Hai vị sư đệ làm tốt lắm, ngồi đi.”
Lưu Ngọc tự tay rót cho hai người một chén Linh trà, khen ngợi nói.
Ngừng lại một chút, hắn lại nói:
“Chúng ta dù sao cũng vừa mới chân ướt chân ráo, số lượng người vô cùng có hạn.”
“Chuyện quản lý khu vực này, vẫn còn cần dùng đến những tu sĩ ở địa phương, cần phải “lấy di chế di”.”
“Đối với những tu sĩ chủ động đầu hàng thì cần phải mở rộng cánh cửa thuận tiện, cho bọn họ lợi ích nhất định.”
“Hãy thổi phồng “công lao” của bọn họ, khiến cho tất cả các tu sĩ đều biết đến.”
“Không được kỳ thị quá mức, nhưng phải đối xử khác biệt rõ ràng, phải quan tâm đến cảm xúc của những người thuận theo chúng ta.”
“Mấy thứ như cửa hàng, Linh Thạch, pháp khí, tài nguyên, thậm chí là Linh sơn, đều có thể ban cho bọn họ.”
“Như thế mới có thể dễ dàng khiến những tu sĩ địa phương của Yến quốc làm việc cho chúng ta, giải quyết nỗi lo về sau.”
Trong lần hành động lớn này, có đến hơn mười thế lực bị sụp đổ, thu thập về các phương diện đều không ít.
Trong số đó, những thứ như điểm tài nguyên, Linh Thạch, sản nghiệp vân vân, đa số đều sẽ thuộc về tông môn, còn mấy thứ như tài nguyên thì sẽ có một phần thuộc về các tu sĩ trong đội ngũ.
Thế nhưng vì nhiệm vụ, Lưu Ngọc cũng có quyền xử lý một phần các sản nghiệp và Linh sơn để dùng vào việc lôi kéo các tu sĩ đã quy hàng.
“Vâng, Lưu sư huynh, bọn ta hiểu rồi.”
Nhan Khai, Thôi Lượng đồng thanh nói.