Đây đều là những điều đã được quyết định ở trong những lần nghị sự trước đó, bây giờ lại được nhắc lại như thế này, bọn họ cũng chú ý đến nó hơn, thực sự đặt nó ở trong lòng.
Sau đó, hai người lại báo cáo với Lưu Ngọc về một vài việc quan trọng.
Và cả một vài quyết định cần đợi đội trưởng tự mình hạ lệnh.
Việc báo cáo kéo dài khoảng nửa canh giờ, đợi hai người nói xong, Lưu Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói với hai người quyết định của mình.
“Cứ theo những gì Lưu mỗ nói mà làm, hai vị sự đệ lui xuống sắp xếp đi.”
Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng gật đầu nói.
“Vâng! Lưu sư huynh, xin cáo từ!”
Hai người Nhan Khai, Thôi Lượng đứng dậy, rời khỏi động phủ của Bạch Liên Hoa.
“Mới rời khỏi Cổ Khuyết Thành được vỏn vẹn một tháng đã có được thành tựu như thế này, mọi thứ đều thuận lợi như vậy, thật là đáng mừng!”
Trên đường xuống núi, Thôi Lượng cảm thán nói.
Nhìn vào nét mặt hồng hào của lão là có thể biết được rằng tâm trạng của lão đang vô cùng tốt, chắc chắn đã lấy được không ít lợi ích béo bở.”
“Vẫn là Lưu sư huynh có tài lãnh đạo.”
Sờ sờ cái túi trữ vật được thắt ở eo, Nhan Khai nhẹ nhàng lắc đầu nói.
Nhớ lại những việc đã trải qua trong một tháng trở lại đây, dưới sự lãnh đạo của Lưu sư huynh, việc hành động của đội ngũ thuận lợi đến mức bất ngờ, dường như không hề gặp phải chút trở ngại nào.
Sức mạnh của hắn cao cường, sát phạt quyết đoán, phán đoán tình thế cũng vô cùng chuẩn xác.
Chỉ là phương pháp có hơi cực đoan một chút.
......
Nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời thông qua cửa sổ trên mái nhà, Lưu Ngọc chìm vào trong những suy nghĩ.
Bảy ngày sau khi phát động hành động toàn diện, hắn đã trở về Phượng Hoàng sơn.
Lần hành động này thuận lợi một cách bất ngờ, trong khoảng bảy ngày đã giải quyết được hết tất cả những thế lực Trúc Cơ, và cả những tán tu Trúc Cơ kỳ.
Ba tán tu, hai người chạy trốn, một người quy hàng.
Những gia tộc Trúc Cơ cũng xấp xỉ như thế, chỉ là số lượng người ngoan cố chống cự đến cùng có nhiều hơn một chút, nhưng cũng có một gia tộc Trúc Cơ quy hàng, nhưng số lượng những người bỏ lại căn cơ để bỏ chạy thì lại rất ít.
Sau khi giải quyết được những tu sĩ Trúc Cơ và các thế lực Trúc Cơ, Lưu Ngọc bèn trở về Phượng Hoàng sơn để tu luyện.
Những thứ còn lại chỉ là một số tu sĩ Luyện Khí kỳ và cả một số thế lực có cấp bậc Luyện Khí, hoàn toàn không cần hắn nhúng tay vào.
Đương nhiên hắn cũng không quên, trong một lần vơ vét Linh dược viên của mấy gia tộc Trúc Cơ, hắn đã kiếm được bảy tám loại Linh thảo và Linh dược mà trong Tiên Phủ không có.
Nhưng đáng tiếc là lại không thu thập được loại Linh dược dùng để luyện thành Kim Đan, khiến Lưu Ngọc khá là thất vọng.
“Đúng là lòng tham không đáy mà.”
Lưu Ngọc cười cười.
Mấy gia tộc còn không cả bằng Vi gia thì có thể ôm hy vọng gì chứ?
“Bước đầu của cuộc viễn chinh đến Yến quốc đã hoàn thành, tiếp theo đây chỉ cần đợi tin tức từ tông môn thôi.”
Lưu Ngọc thầm nghĩ.
Trước khi xuất phát từ Cổ Khuyết Thành, ba vị trưởng lão đã thông báo về tuyến đường tiến công từ lâu rồi, để cho hai mươi đội trưởng có sự chuẩn bị.
Bây giờ đây, hắn đã hoàn thành bước đầu tiên của mình rồi.
Về mặt lý thuyết, hắn có thể trực tiếp tiến về phía trước mà không cần cứ mãi đi theo tiến độ của lực lượng chính của tông môn.
Nhưng trên thực tế, với tính cách thận trọng của Lưu Ngọc, hắn nhất định sẽ không thể làm như thế.
Không có lực lượng chính của tông môn giam chân Kim Đan của Yến quốc, hấp tấp đi đến một khu vực khác có số lượng người tu tiên khổng lồ hội tụ, thực sự quá là nguy hiểm.
Mặc dù sau một đợt mở rộng và chiêu mộ, đội ngũ đã có mười năm tu sĩ Trúc Cơ, năm trăm tu sĩ Luyện Khí, nhưng nếu gặp phải Kim Đan chân nhân của Yến quốc thì vẫn yếu đuối không gì sánh được, không khác gì so với việc tìm đến cái chết.
Khoảng cách giữa Trúc Cơ và Kim Đan còn lớn hơn so với khoảng cách giữa Luyện Khí và Trúc Cơ, dường như khó có thể dùng số lượng để san bằng khoảng cách này.
“Không biết tình hình ở phường thị Kim Khuyết bây giờ đang như thế nào rồi.”
Lưu Ngọc đi ra khỏi động phủ, nhìn về hướng phường thị Kim Khuyết ở phía Bắc.
Tông môn không chủ động gửi tin tức đến, thám tử được phái đi, cho đến bây giờ cũng chưa truyền về tin tức.
Thế nhưng ở nơi này nghỉ ngơi chỉnh đốn một vài ngày cũng tốt, đợi đến khi tất cả tài nguyên đều được sắp xếp đâu ra đấy, bản thân mình cũng dễ dàng giở thủ đoạn hơn.
Bây giờ đã có Xích Nguyên đan rồi, cũng có thể nhanh chóng gia tăng sức mạnh.
“Không biết tu vi của thị nữ nhà ta thế nào rồi?”
“Còn nữa, đã đến lúc để chuẩn bị một món Linh khí phòng ngự thượng phẩm rồi.”
Đứng yên một lúc lâu, Lưu Ngọc xoay người đi vào trong động phủ.
Cởi bỏ túi Linh thú treo ở bên hông và dốc ngược xuống, một bóng dáng màu xanh dài khoảng một tấc ngay lập tức xuất hiện ở trong tầm mắt.
Chính là Linh thú Tiểu Thanh!