Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 815 - Chương 815. Lời Đồn Nhảm(3)

Chương 815. Lời đồn nhảm(3) Chương 815. Lời đồn nhảm(3)

Sau khi thông qua Tiên Khuyết Thành, Lưu Ngọc thả chậm tốc độ bay, khoảng một canh giờ nữa thì nhìn thấy bóng dáng Thiên Vương sơn.

Tòa núi này bình thường không ai tới hỏi thăm, nhưng lúc này trông vô cùng náo nhiệt.

Cho dù là dưới thế cục căng thẳng như thế, nhưng cũng không xóa hết nhiệt tình của tu sĩ, cho dù là liều mạng cũng muốn nhìn thấy tình hình giao thủ của Kim Đan chân nhân đỉnh tiêm.

Cũng hiểu rõ khả năng sẽ có thể chết đi.

Trong mắt vài tu sĩ "Đạo" thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh mạng mình, vì "Đạo" trong lòng mà ngay cả mạng cũng có thể bỏ qua.

Chỉ là đến lúc này rồi, Thiên Vương sơn vẫn bị tu sĩ Bạch Vân Quan nắm giữ, cho nên tu sĩ không liên hệ sẽ không được đi vào.

Cho nên tu sĩ chứng kiến trận chiến này, cho dù không cam lòng, giận dữ nhưng chỉ có thể đành dừng lại ở dưới chân núi.

Nhưng bọn họ không nguyện ý dừng lại ở đây, cho nên tụ tập ở dưới chân núi, số lượng càng ngày càng đông, dự định nhờ vào đó để tạo áp lực cho Bạch Vân Quan, hy vọng phá vỡ cục diện bế tắc, giải trừ phong tỏa.

Lưu Ngọc cố ý cách một đoạn đường, không tiếp cận từ phương hướng Tiên Khuyết Thành.

Đứng từ xa, nhìn tình huống Thiên Vương sơn, thấy trên không trung có tu sĩ của Bạch Vân Quan ngăn cản, hắn cũng dừng lại dưới chân núi.

Thu Ám Hoàng phi kiếm vào trong túi trữ vật, Lưu Ngọc lắc nhẹ quạt xếp màu hồng trong tay, đi tới đám tu sĩ tụ tập ở chân núi, dự định xem xét tình huống.

"Bạch Vân Quan, ha ha..."

Còn chưa đi tới, hắn đã nghe thấy có vài tu sĩ nói ra những lời bất mãn, mặc dù không thẳng thắn nhục mạ Bạch Vân Quan, nhưng ý khinh thường trong lời là hết sức rõ ràng.

Hiển nhiên hành vi phong tỏa Thiên Vương sơn của Bạch Vân Quan đã khiến hắn vô cùng bất mãn.

Trái lại việc này Lưu Ngọc có thể hiểu được, từ ngàn dặm xa xôi chạy tới, cuối cùng chỉ có thể lấy giỏ trúc múc nước, ai cũng sẽ tức giận.

"Đã nói công bằng công chính phân cao thấp, vậy cứ để chúng ta đi lên xem một chút thì đã sao chứ?"

"Chẳng lẽ có âm mưu quỷ kế, không để người ngoài biết ư?"

Một đại hán khuôn mặt góc cạnh, thân hình cao to, cả giận, nói ra những phỏng đoán ác ý trong lòng.

"Đạo hữu ăn nói cẩn thận, coi chừng rước họa vào thân."

Một tán tu ăn mặc như đạo nhân đứng bên cạnh, chỉ vào tu sĩ của Bạch Vân Quan đang trấn giữ ở chân núi, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Sợ cái gì?"

"Dám làm còn không cho chúng ta nói à?"

"Hừ, Mỗ gia muốn nhìn xem thử, Bạch Vân Quan muốn ngăn chặn miệng đời thế nào."

Đại hán mạnh miệng nói, cười khinh thường, nhưng cuối cùng gã không tiếp tục mở miệng nữa.

Tu vi của gã đang là Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ cần Kim Đan chân nhân của Bạch Vân Quan không ra tay, vậy người có năng lực hạ được gã chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên mới dám nói ra những lời này.

"Hiện tại, xu hướng của Bạch Vân Quan đang dần suy tàn là rất rõ ràng, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, cách thất bại không còn xa lắm."

"Uy vọng hơn mấy ngàn năm vạn năm tích lũy được, lại chỉ trong hai năm đã bị dao động, đúng là khiến người ta thổn thức."

Lưu Ngọc nghe hết những lời tu sĩ xung quanh nói chuyện, trong lòng cũng lóe lên ý nghĩ này.

Cho dù đại hán kia có tu vi là Trúc Cơ hậu kỳ, không sợ tu sĩ bình thường truy sát đi nữa, nhưng nếu đặt trong thời kỳ bình thường thì chắc chắn cũng sẽ không dám nói ra những lời này.

Hiện tại, tu sĩ Bạch Vân Quan còn đứng cách đó không xa, còn dám nói ra những lời này, đủ để chứng minh một ít về hiện trạng lúc này.

"Vị đạo hữu này, ngươi cũng đến xem chiến hả?"

Lúc này, vị đại hán khôi ngô kia nhìn thấy Lưu Ngọc đi tới, dường như nghĩ đến cái gì, hai mắt tỏa sáng chủ động bắt chuyện.

"Đúng vậy."

"Có điều, nhìn tình huống hiện tại, chỉ sợ không công mà về thôi.”

Lưu Ngọc chắp tay, hơi bất đắc dĩ nói.

Hắn nói xong thì nhìn qua những tu sĩ Bạch Vân Quan đang ngăn cản trên đường đi, hơi nhíu mày.

Lời hắn vừa nói ra, mấy người xung quanh cũng đều nhíu mày, tâm trạng cũng không được tốt lắm.

"Nếu chúng ta đã có cùng mục đích, vậy thương nghị cùng nhau một phen đi, việc này chưa chắn không thể xoay chuyển."

"Từ ngàn dặm xa xôi chạy tới xem trận, bởi vì Bạch Vân Quan ngăn cản mà về không công, Triệu mỗ không cam tâm!"

"Ta là Triệu Bưu, không biết nên xưng hô với đạo hữu thế nào?"

Đôi mắt vị đại hán tên Triệu Bưu kia xoay một vòng, đi tới nhiệt tình nói.

"Tại hạ là Hồng Hạo."

"Thương nghị ư? Thương nghị như thế nào?"

"Chẳng lẽ Bạch Vân Quan đã không cho chúng ta lên núi, mà chúng ta có thể cưỡng ép đột phá phong tỏa hay sao?"

"Dù sao đối phương cũng là một quái vật khổng lồ là Nguyên Anh lão quái, chỉ cần phái ra một Kim Đan chân nhân, cũng đủ để quét sạch đám tu sĩ xem trận như chúng ta."

Sau khi hai người giới thiệu sơ lược với nhau, Lưu Ngọc tò mò hỏi.

Triệu Bưu cười thần bí, nhìn về phía tu sĩ Bạch Vân Quan nói:

"Bạch Vân Quan là quái vật khổng lồ thì đúng rồi, chỉ là hiện tại nó phải đối địch khắp nơi, vốn không thể phái ra bao nhiêu tu sĩ đến bên Thiên Vương sơn này."

"Hơn nữa, bên trong những tu sĩ đến xem trận như chúng ta, cũng chưa chắc không có Kim Đan tiền bối."

Bình Luận (0)
Comment