Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 816 - Chương 816. Điều Kiện Lên Núi

Chương 816. Điều kiện lên núi Chương 816. Điều kiện lên núi

"Chỉ cần chúng ta hợp lực, Bạch Vân Quan còn có thể ngăn cản tất cả chúng ta ở dưới chân núi hay sao?"

"Đến lúc đó, chỉ cần Trường Phong chân nhân của Nguyên Dương Tông đến, lại có những Kim Đan tiền bối đến đây xem trận, vậy chúng ta theo ở phía sau cũng coi như tăng thêm thanh thế, việc phong tỏa này thật sự khó mà tiếp tục được nữa."

Triệu Bưu chậm rãi nói ra những phân tích của mình.

Để lên núi xem trận đúng là đã vắt hết đầu óc.

Sở dĩ gã nhiệt tình như vậy cũng là bởi ý nghĩ trong lòng, thấy vị "Hồng đạo hữu" này cũng có tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, cũng có thể tăng thanh danh của mình lên một chút.

Người này trông vô cùng cao lớn thô kệch, nhưng thật ra bên trong những thô ráp kia đều có sự mềm dẻo, phân tích đạo lý vô cùng rõ ràng, tỉ mỉ, tựa như còn có vài phần đạo lý.

Lưu Ngọc không khỏi lau mắt mà nhìn gã, gật đầu nói:

"Triệu đạo hữu nói không sai, nếu chúng ta chờ không cần công đã phải lùi thì đúng là nên liên hợp lại."

"Thôi vậy đi, đến lúc đó chỉ cần đạo hữu thông báo một tiếng, tại hạ nhất định phối hợp."

Hắn nói xong, lay động quạt xếp trong tay, bày ra dáng vẻ công tử văn nhã.

"Được, Hồng đạo hữu đúng là người sảng khoái nói chuyện cũng sảng khoái, mỗ gia rất thích giao lưu với kiểu người sảng khoái như đạo hữu."

"Vậy thì quyết định như thế đi."

Sau khi nói xong vị trí, Triệu Bưu chắp tay, sau đó lại đón tiếp một tu sĩ khác.

Vì để nhìn xem trận đấu pháp này, người này cũng coi như phí hết tâm tư.

Lưu Ngọc nhìn thấy hành động của người này, lắc đầu, tìm một chỗ lấy bồ đoàn ra, khoanh chân ngồi xuống.

Ngày mai đấu pháp mới bắt đầu, có thể xem được không còn phải coi mọi chuyện phát triển vào ngày mai.

Nghĩ tới đây, hắn nhắm chặt đôi mắt, trông như đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thính giác vẫn âm thầm thả ra, thu thập những tin tức có ít.

Tu sĩ Kim Đan đỉnh phong ngang nhiên đấu pháp, loại chuyện quan trọng như này đúng là trăm năm khó gặp, cho nên những tu sĩ cảm thấy hứng thú, đến đây xem cũng đủ loại.

Tu sĩ U châu, Tịnh châu cũng có, hoặc tu sĩ ở mấy châu khác tại Yến quốc cũng có, tu sĩ lân cận đây cũng có.

Chỉ là những tu sĩ can đảm tới tham gia loại chuyện trọng đại thế này bình thường đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, tu sĩ Kim Đan cũng lác đác, nhưng tạm thời còn chưa nhìn thấy.

Có điều nếu Kim Đan chân nhân có tâm tư riêng, dựa vào cảnh giới của đám người này, cũng không thể nào phát hiện ra được.

Về phần tu sĩ Luyện Khí kỳ quá yếu, bên trong mấy chuyện thời cuộc hỗn loạn thế này vốn không đủ điều kiện đi xa.

Nếu là đường xá xa xôi, nói không chừng còn gặp phải vài chuyện ngoài ý muốn, chết bất đắc kỳ tử.

Hiện trường có vài tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhưng đa phần đều là tu sĩ U châu, Tịnh châu, khoảng cách xem như "Người địa phương", không xa lắm.

Thời gian chuẩn bị là một tháng, đủ để tu sĩ có được tin tức đến được đây.

Bởi vì hành vi phong tỏa Thiên Vương sơn của Bạch Vân Quan, khiến rất nhiều tu sĩ ngàn dặm xa xôi đến, để xem trận chiến này phải bất mãn.

Có không ít tu sĩ cũng giống như Triệu Bưu, bắt đầu lôi kéo tu sĩ khác hiệp lực, bắt đầu trù tính cách đột phá phong tỏa.

Mà tất cả những thứ này đều trong tầm mắt Lưu Ngọc, hắn chỉ yên lặng chờ đợi mọi chuyện phát triển mà thôi.

Thời gian trôi qua, mặt trời lặn rồi lại mọc lên.

Thoáng một cái đã qua tới ngày hôm sau, cũng tới thời gian ước định của hai vị Kim Đan đỉnh tiêm.

"Tới rồi."

Ngay lúc Linh Giác của Lưu Ngọc nhận được xung động, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phương hướng Tiên Khuyết Thành, cảm nhận một luồng Linh áp cường đại hiện lên, trong lòng lập tức lóe lên ý nghĩ này.

Sau chừng hai nhịp thở, những tu sĩ khác mới bất giác phát hiện ra, cũng ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy đằng xa chậm rãi xuất hiện một điểm đen, nó càng ngày càng lớn dần lên.

Nương theo Linh áp kinh người tiến đến, chỉ vài giây qua đi đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Lúc này, mọi người mới thấy rõ gương mặt chân thật của điểm đen kia.

Đây là một lá cờ lớn, khoảng chừng mười trượng màu xanh đậm, cột cờ đều là màu xanh đậm, bên trên mặt cờ còn vẽ những đồ án phức tạp, trừu tượng, khiến người ta khó mà hiểu rõ thâm ý phía sau.

Nhìn kỹ, phía trên lá cờ to lớn còn đứng một nam tử trung niên.

Hai tay lão chắp ra sau lưng, thân hình thon gầy, gương mặt kiên nghị, râu dài khoảng hai tấc, ngạo nghễ đứng thẳng giữa trời đất, có một loại khí độ trầm ổn, bất động như núi.

Người này chính là Lý Trường Phong!

Quả nhiên lão đến rất đúng giờ hẹn định, một mình đến đây ứng chiến, không có bất cứ sự giúp đỡ nào khác.

"Pháp bảo!"

"Trường Phong chân nhân."

Trong lòng Lưu Ngọc hơi động, dựa theo uy thế của lá cờ màu xanh đậm, lập tức đánh giá ra đây cũng là một món pháp bảo.

Dựa theo tất cả những gì hắn biết, vị Trường Phong sư thúc này có hai món pháp bảo.

Cờ xí màu xanh đậm, bay phấp phới giữa bầu trời mạnh mẽ lao tới, không hề có ý tứ dừng lại.

Vốn những tu sĩ Bạch Vân Quan đang đứng khống chế ngăn cản đường đi lên núi, cũng lập tức hốt hoảng chạy xa, sợ chọc cho vị chân nhân này không vui, bị người ta tiện tay xóa bỏ luôn.

Bình Luận (0)
Comment