Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 872 - Chương 872. Ngầm Thông Đồng Với Hợp Hoan Môn

Chương 872. Ngầm thông đồng với Hợp Hoan môn Chương 872. Ngầm thông đồng với Hợp Hoan môn

Chương 872: Ngầm thông đồng với Hợp Hoan môn

Chắp tay nhìn lên vầng trăng sáng kia, cùng với dãy núi trập trùng ở phương xa, tâm hồ lại lần nữa khôi phục trạng thái không hề bận tâm.

Đang muốn trở về động phủ, linh giác của hắn bỗng nhiên rung động, vận chuyển “Thiên Nhãn thuật” nhìn về phía trên không của phường thị.

Chỉ thấy một đạo độn quang màu vàng lặng yên không tiếng động xuất hiện, phát ra tiếng động cực nhỏ, nhanh chóng bỏ chạy về phía tây của phường thị Vĩnh Thái.

Mà tu sĩ Luyện Khí kỳ tuần tra trong phường thị lại không hề phát giác gì về độn quang màu vàng đó.

Theo thường lệ, mỗi ngày đều sẽ có một tu sĩ Trúc Cơ tới phiên trực, tên tu sĩ Trúc Cơ kia không biết vì sao chưa hề xuất hiện.

Khiến cho độn quang màu vàng kia vậy mà lại nghênh ngang rời đi, khiến cho thủ vệ phường thị thành thùng rỗng kêu to.

“Tu sĩ Trúc Cơ Yến quốc gia nhập vào thế thực bản địa đều đã đi về địa bàn của mình, trong phường thị đã không còn tu sĩ Trúc Cơ khác.”

“Trừ khi, là người trong đội ngũ.”

“Người này là ai, vì sao đêm khuya lại lén lút rời đi.”

Lưu Ngọc nhướn mày.

Từ trên đạo độn quang này, hắn rõ ràng cảm ứng được Linh áp Trúc Cơ.

Có áp chế tu vi, tu sĩ Luyện Khí kỳ tuần tra không thể phát hiện được cũng không kỳ quái.

“Chỉ là tu sĩ Trúc Cơ tới phiên trực vì sao lại không ở tại vị trí?”

“Là tự ý rời đi, hay là...?”

“Đi xem một chút người này ra sao vậy.”

Trong lòng của Lưu Ngọc hơi động, lấy Ly Huyền kiếm ra, hóa thành một đạo độn quang màu đỏ, vô thanh vô tức đi theo.

Vận chuyển “Ẩn Linh thuật” trong thể nổi, thu liễm dao động pháp lực, Linh áp và khí tức.

Bất kể là tu sĩ tuần tra của phường thị, hay là độn quang màu vàng phía trước đều không hề phát giác ra được sự tồn tại của hắn.

Bởi vì sợ kinh động tu sĩ tuần tra, độn quang màu vàng cố ý bay chậm lại, chậm hơn tu sĩ Trúc Cơ bình thường không ít.

Chỉ có điều mục đích của nó rõ ràng, ra khỏi phường thị liền bay về hướng tây, rõ ràng không phải là ý nghĩ mới xuất hiện.

Lưu Ngọc khống chế Ly Huyền kiếm, dùng thủ đoạn ẩn thân thu liễm khí tức, thoải mái theo sát phía sau.

Theo linh giác của hắn cảm ứng, tu sĩ bên trong độn quang màu vàng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, kém hơn mình không ít.

Còn có thêm thủ đoạn trong “Ma Tu Yếu Lược” không sợ phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Trừ phi cũng có được bí thuật ở phương diện này, hoặc là thiên phú dị bẩm.

Nhưng khả năng này quá nhỏ.

Tư liệu của mỗi một tu sĩ Trúc Cơ trong đội ngũ, Lưu Ngọc đều có thể đọc được trôi chảy, cũng không nhớ kỹ có loại tu sĩ “Ưu tú” này.

Sau khi độn quang màu vàng ra khỏi phường thị, tốc độ bay đã khôi phục bình thường, trực tiếp phi hành trăm dặm về hướng tây.

Trốn vào một khu rừng rậm rạp, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Độn quang của Lưu Ngọc theo sát phía sau, ở trong phạm vi mười một dặm cực hạn của thần thức, thấy độn quang đột nhiên dừng lại này hạ xuống ở bên một dòng suối nhỏ.

Giữa rừng núi vắng vẻ yên tĩnh, ngoài tiếng côn trùng kêu vang không ngớt thì không có âm thanh nào khác.

Về phần tên tu sĩ kia, đã không còn thấy chút bóng dáng nào.

Chỉ có điều con ngươi vì chướng ngại che chắn cho nên không thấy tên tu sĩ kia, thần thức lại có thể nhìn thấy toàn bộ không bị ngăn cản gì.

Lưu Ngọc vận dụng “Tồn Thần diệu pháp”, thần thức như chậm nhưng thực ra lại nhanh lan tràn ra, giữa một hơi thở đã bao trùm mười một dặm phía trước, khóa chặt tu sĩ bên trong độn quang màu vàng lúc nãy.

Ở trong thần thức quan sát, một đạo thân ảnh quen thuộc tiến vào trong mắt.

Người này mặc y phục cấm vệ quân của Hoàng Đế Kim Biên, tướng mạo hơi già nua, trong mắt lộ ra vẻ khôn khéo.

“Tiêu Sùng?”

Lưu Ngọc nhướn mày, kẻ Tiêu Sùng này ở Xích Phong sơn mạnh mẽ thu phục.

Liên tưởng đến những chuyện xảy ra gần đây nhất, cùng với lén lút ra ngoài ban đêm, giữa hai cái này có liên quan đến nhau hay không?

“Hẳn là người này ngầm thông đồng với Hợp Hoan môn?”

Hiện lên ý nghĩ này, trong con ngươi đen nhánh của Lưu Ngọc chợt lóe lên hàn quang, trong lòng đã dâng lên sát ý.

Tu sĩ phản bội mình, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!

Về phần vì sao dưới tình huống có Tỏa Linh cấm chế tồn tại mà còn dám phản bội, cái này thực ra cũng không có chỗ nào kỳ quái.

Tỏa Linh cấm chế dù sao cũng chỉ là một loại cấm chế thực hiện ở bên trong đan điền, độ tin cậy kém hơn xa so với Nguyên Thần cấm chế, hơn nữa bản thân nó cũng không phức tạp.

Ngay cả hắn cũng biết có nhiều loại phương pháp để giải trừ.

Đối với tu sĩ phổ thông mà nói, đương nhiên là khó mà làm được, nhưng đối với ngũ tông Sở quốc Hợp Hoan môn mà nói thì không nhất định.

Một cái Hợp Hoan môn, có tu sĩ tinh thông đạo này rất không tồi.

Trong nháy mắt Lưu Ngọc đã nghĩ thông suốt được điểm mấu chốt của sự tình, thanh sắc bất động dùng thần thức khóa chặt Tiêu Sùng ở xa xa, đồng thời thi triển “Ẩn Linh thuật” ẩn nấp tung tích của mình.

Bình Luận (0)
Comment