Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 903 - Chương 903. Lưu Tên Trên Cột Mốc

Chương 903. Lưu tên trên cột mốc Chương 903. Lưu tên trên cột mốc

Với lại, nhìn từ góc độ đại cục để cân nhắc thì làm vậy cũng rất hợp tình hợp lý, chỉ cần tin tức về lần giao dịch này không bị tiết lộ ra ngoài là được,

Có lời thề tâm ma của ràng buộc, cộng thêm ngạo khí của Trác Mộng Chân thì dù có là người trong lòng nàng cũng không có khả năng hé răng về nội dung giao dịch giữa hai người.

Dù sao với tu sĩ Kim Đan kỳ mà nói, lời thề tâm ma sẽ có sức trói buộc nhất định, phải trả một cái giá cực lớn thì mới có thể loại bỏ được.

Với tình huống hiện tại, còn chưa đáng để Hợp Hoan môn hao tốn một cái giá đắt đỏ như vậy.

"Sư huynh, đây là sổ sách của mạch khoáng."

Lúc Lưu Ngọc còn đang suy nghĩ miên man, đám người bên dưới đã kiểm tra rõ ràng tình trạng của mạch khoáng Hàn Thiếc. Giang Thu Thủy đưa cho hắn một cuốn sổ mỏng.

Ánh mắt Lưu Ngọc chuyển sang cuốn sổ hơi mỏng kia rồi tuỳ tiện lật xem. Đến khi đã nắm được đại khái mạch khoáng này mỗi năm có thể sản xuất được bao nhiêu Hàn Thiết thô, hắn mới giao lại cho Giang Thu Thủy.

Mấy địa điểm tài nguyên chuyên về sản xuất như này, hắn nhất định phải xem qua.

Về phần quản lý cụ thể thế nào thì sẽ giao cho tu sĩ phía dưới đi làm, Giang Thu Thủy phụ trách giám sát, tương đương với ‘Tổng quản đại nội’.

Ở thời kỳ bất ổn, tu sĩ bên dưới có vớt chút nước béo hắn cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt làm như không nhìn thấy, thế nhưng tuyệt đối không được vượt quá giới hạn.

Dù sao thì phần của Lưu Ngọc cũng không thể thiếu, hơn nữa còn phải là nhiều nhất mới được.

Giao nhận xong xuôi, mạch khoáng Hàn Thiết cùng đất đai xung quanh nó chính thức được đặt vào tầm khống chế của Nguyên Dương Tông.

Bao gồm cả số lượng phàm nhân không giới hạn, thành trì, đất đại sông núi…

Giang Thu Thủy lại lấy ra một tấm bản đồ lớn rất chi tiết, chấm lên vị trí của mạch khoáng Hàn Thiết một chấm tròn, bôi nó thành màu đỏ nhạt.

Theo mạch khoáng Hàn Thiết biến thành màu đỏ nhạt, khu vực trong phạm vi hơn mười dặm xung quanh nó cũng đổi màu, nối liền thành một dải với Kim Hoa sơn.

Ranh giới thế lực của Nguyên Dương Tông lập tức áp sát vào phạm vi thế lực của Hợp Hoan môn ba mươi tư dặm.

“Khá lắm.”

Lưu Ngọc nhìn bản đồ Giang Thu Thủy lấy ra dần nhuộm thành sắc đỏ nhạt, không khỏi lên tiếng khen ngợi.

Từng mảng màu đỏ nhạt nhìn qua có vẻ rất chi là thuận mắt, cực kỳ vui tai mui mắt, khiến tâm trạng của hắn cũng tốt hẳn lên.

Mỗi dải đỏ trên bản đồ đều là từng tấc từng trượng đất đai thực tế.

Mỗi một thành trì bị đánh dấu đều là đã dung nạp một toà thành mấy vạn phàm nhân.

Tuy cuối cùng tất cả đều thuộc về tông môn, nhưng bây giờ thứ tự đánh hạ vẫn còn nằm trong lòng bàn tay hắn.

“Rất tốt.”

“Có thể lấy được những địa điểm tài nguyên này, không thể không nhắc đến công lao của chư vị!”

Trên mặt Lưu Ngọc lộ ra ý cười, lại khen ngợi thêm một tiếng.

Nhìn điểm khởi đầu từ Phượng Hoàng sơn đến điểm kết thúc phường thị Vĩnh Thái đã nối thành một dải đỏ nhạt thì dù đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh phong thì trong lòng Lưu Ngọc cũng không nhịn được sinh ra cảm giác thành công.

Đây chính là thành quả trong suốt hai năm qua. Trong quá trình này, hắn đã thu thập được gần hết linh thảo dùng để luyện chế kết Kim Đan, không còn thiếu bao nhiêu.

“Dựa vào những ‘công tích’ này, còn cả những mầm non tốt đã ra đời ở Nguyên Dương biệt viện.”

“Sau khi trận chiến Yến quốc kết thúc, mình hẳn là đã đủ tiêu chuẩn tiến vào tầng lớp cốt cán của tông môn, đạt được chân truyền thật sự.”

Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc cảm thấy tâm tình của bản thân rất tốt.

Về phần chủ nhân nguyên bản của vùng đất này cùng ngàn vạn tu sĩ đã chết theo thế lực phản kháng thì đã bị đất vàng chôn sâu, bị người đời lãng quên từ lâu rồi.

Tu tiên vốn là thiên quân vạn mã truy cầu vượt qua giới hạn.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô!

Hắn đã đạp trên từng đống thi hài, từng bước kéo cao thanh danh của ‘Thanh Dương lão ma’!”

Trên tấm bản đồ này, mỗi một địa điểm tài nguyên nhuộm sắc đỏ nhạt, trong mỗi tấc đất đều chôn dấu hàng vạn thi hài.

Tranh đoạt tạo hoá của trời đất.

Bù đắp vào chỗ thiếu hụt của bản thân.

Trong mắt kẻ địch, hắn là Thanh Dương lão ma.

Trong mắt tông môn, hắn là Thanh Dương Tử!

Thế nhưng chỉ có bản thân Lưu Ngọc là hiểu rõ: Hắn chỉ là chính mình mà thôi.

….

"Không dám nhận, không dám nhận. Đây đều là công lao của lĩnh đội, tất cả đều là do Thanh Dương chỉ huy có tầm nhìn!"

Đối diện với khen ngợi cùng khẳng định, Mạnh Văn Tinh cùng các tu sĩ đều nở nụ cười, thế nhưng ngoài miệng vẫn không quên lấy lòng người lĩnh đội.

Tình huống thực tế cũng đúng là như thế. Ở thế giới coi trong sức mạnh cá nhân này, tu sĩ lĩnh đội có sức chiến đấu cao nhất vẫn là điều vô cùng quan trọng.

Thắng bại của tu sĩ đứng đầu thường trực tiếp quyết định hướng đi của cuộc chiến, cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí toàn đội.

Trong lúc nhất thời, âm thanh lấy lòng liên tiếp vang lên.

Lưu Ngọc mỉm cười gật đầu. Lúc này hắn cũng không tỏ ra quá cao ngạo lạnh lùng, để rất nhiều thế lực thầm yên tâm về người lãnh đạo này.

Đến lúc đã thể hiện hòm hòm, Lưu Ngọc mới nhẹ nhàng khoát tay, mọi người có mặt trong sân lập tức yên tĩnh lại.

Bình Luận (0)
Comment