Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 904 - Chương 904. Lưu Tên Trên Cột Mốc (2)

Chương 904. Lưu tên trên cột mốc (2) Chương 904. Lưu tên trên cột mốc (2)

Cao hứng thì cao hứng, mấy nịnh nọt câu lấy lòng nghe thì cũng hay nhưng tuyệt không thể vì vậy mà tự cao tự đại, khiến bản thân lạc mất phương hướng.

Nếu không, sẽ cách ngày chết không xa lắm đâu.

Lòng Lưu Ngọc đã sáng như gương, tất nhiên sẽ không vì mấy chuyện cỏn con này mà ảo tưởng lạc lối. Thế nên hắn mới có thể khiến những tu sĩ này có chừng mực, mà bản thân lúc nào cũng ở trong tình trạng tỉnh táo.

"Bẩm báo Thanh Dương đạo hữu, tất cả công việc ở mạch khoáng Hàn Thiết đều đã sắp xếp thỏa đáng."

Lúc này, tu sĩ Trúc Cơ phụ trách mạch khoáng cũng nhanh chân bước lên phía trước, hơi cúi người nhỏ giọng nói.

"Hừm, lui xuống đi."

“Mỏ quặng chỗ này sẽ giao cho Trương gia các ngươi, đừng để Lưu mỗ thất vọng.”

Lưu Ngọc khe khẽ vuốt cằm, nói.

“Vâng, tại hạ chắc chắn sẽ không cô phụ kỳ vọng của Thanh Dương đạo hữu

Nói xong, tộc trường Trương gia cúi người hành lễ, sau đó từ từ lui lại, đi về phía mạch khoáng.

“So với hai tháng trước, hình như cảm giác áp bách trên người Thanh Dương đã mạnh hơn rất nhiều.”

Trên đường đi, tộc trưởng Trương gia thầm nghĩ.

Từ đây, Linh Dược viên Kim Hoa sơn cùng mạch khoáng Hàn Thiết đã xem như bỏ chắc vào trong túi, xung đột bắt nguồn từ mạch khoáng Lưu Kim Thạch cũng theo đó mà đi đến hồi kết thúc.

Lưu Ngọc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ba, bốn dặm đằng trước, chỗ mấy người đệ tử đang bận rộn làm việc.

Chỉ thấy ba gã đệ tử ngoại môn mặc áo bào xám đang phí công tốn sức chèn một tảng đá đen thui, lớn chừng hai trượng xuống mặt đất. Bọn họ đang cố gắng làm cho nó đứng thật vững, thật ngay ngắn

Đã lấy được hai địa điểm tài nguyên, ranh giới thế lực từ mạch khoáng Lưu Kim Thạch đẩy thẳng đến mạch khoáng Hàn Thiết. Ranh giới thay đổi tất nhiên là phải dựng một ‘cột mốc ranh giới’ mới.

Ba người đệ tử ngoại môn Luyện Khí kỳ tầng bảy hoặc tám đã hì hục một lúc lâu, đến tận lúc này mới xong việc. Một người trong số đó nhanh chóng chạy đến bẩm báo:

"Bẩm Thanh Dương sư thúc, cột mốc ranh giới đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ."

“Mời sư thúc đề chữ.”

Lưu Ngọc khẽ gật đầu rồi tiến thẳng về phía cột mốc ranh giới, đám người Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm cũng đi theo, vây xung quanh hắn.

Chuyện thế này vốn chỉ cần là tu sĩ Trúc Cơ thì ai làm cũng được, không cần đẫn đội tự ra tay.

Nhưng Lưu Ngọc lấy được Hỏa Linh quả, góp đủ linh thảo kết Kim Đan, tu vi tiến bộ cực nhanh, sau đó lại đoạt được linh khí cực phẩm Xích Viêm tháp, rồi cả ‘bí thuật Tránh Linh’… khiến tâm trạng hắn rất tốt.

Nên hiếm khi cảm thấy hào hứng, muốn hoạt động cho thư giãn gân cốt.

Lưu Ngọc bước đến phía trước cột mốc ranh giới được dựng bằng hắc diệu thạch, sau đó vỗ túi trữ vật lấy ra Ly Huyền kiếm. Hắn rót chút pháp lực vào trong, thanh kiếm lập tức tản ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Xoẹt! Xoẹt!

Lưu Ngọc tay cầm Ly Huyền Kiếm liên tục vung múa, nhìn có vẻ tùy tiện nhưng lại để trên bề mặt hắc diệu thạch cứng rắn những vết tích rất sâu. Những mảnh đá vụn rào rào rơi xuống.

Từng vết kiếm dần nối lại thành hình, là văn tự có lớn có nhỏ của Tu Tiên Giới.

Chữ viết của hắn tuy không tính là ‘rồng bay phượng múa’ nhưng lại rất đoan chính, có phong cách riêng.

"Nguyên Dương Tông năm 8899."

“Thanh Dương Tử đã lập.”

Cuối cùng Lưu Ngọc để lại đạo hiệu của mình ở phần khoản lạc, sau đó thu kiếm lại rồi tinh tế đánh giá.

Cái gì mà ‘Thanh Dương lão ma’ chứ?

Mấy thứ đó hoàn toàn là do tu sĩ phe đối địch nói xấu mà thôi, đạo hiệu đứng đắn của hắn chính là Thanh Dương Tử. Là Thanh Dương Tử, căn chính miêu hồng xuất thân từ biệt viện.

**Căn chính miêu hồng: đại loại như mầm non tổ quốc.

Cùng lúc đó, xung quanh cũng vang lên những lời khen ngợi, đủ loại lấy nịnh nọt không ngớt bên tai.

Vô số ánh mắt kinh sợ đều tập trung vào bóng người tóc đen, mặc áo bào đen kia.

"Nếu không thể ngưng kết Kim Đan."

“Sợ là cột mốc ranh giới này sẽ tồn tại còn lâu hơn cả Lưu mỗ.”

“…”

Trong một mớ tiếng nịnh nọt, Lưu Ngọc im lặng thầm nghĩ.

Tuổi thọ của tu sĩ Luyện Khí kỳ vào khoảng 120, Trúc Cơ kỳ là 240. Cho dù có chút thủ đoạn kéo dài duyên thọ cũng sẽ không vượt qua 300 tuổi.

Mà loại vật chất như hắc diệu thạch, nếu không bị người khác cố tình phá hoại thì tồn tại hàng ngàn hàng vạn năm cũng không thành vấn đề.

"Tử vong không phải điểm cuối, lãng quên mới là."

"Nếu như không thể ngưng kết Kim Đan, đây chính là thứ sẽ lưu giữ lại vết tích của Lưu mỗ lâu dài nhất.”

Nghĩ như vậy, tâm trạng của Lưu Ngọc bỗng có hơi sa sút, một lát sau mới khôi phục bình tĩnh lại.

Từ xưa đến nay đã có không biết bao nhiêu Thiên Kiêu đã ngã xuống ở bình cảnh Kim Đan, cuối cùng chỉ có thể ôm hận mà kết thúc?

Cứ cho là hắn đã chuẩn bị đủ mọi mặt, lẽ nào lại có thể chắc chắn mình nhất định sẽ thành công?

Trong đội ngũ có rất nhiều đệ tử nhìn về phía Lưu Ngọc, ánh mắt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ cùng kính sợ.

Phần lớn đệ tử trong tông môn, hoặc ít hoặc nhiều đều đã từng đến giao giới giữa Thanh Châu và Kính Châu để chấp hành nhiệm vụ, biết được chuyện hai tông môn tranh đoạt đại bình nguyên Khắc Mễ Nhĩ thảm thiết, mãnh liệt đến mức nào.

Bọn họ đều biết sự hùng mạnh của Hợp Hoan môn, chính vì vậy mới càng thêm bội phục vị lĩnh đội đã cướp đoạt được địa điểm tài nguyên từ trong tay Hợp Hoan môn.

Bình Luận (0)
Comment