Lưu Ngọc cũng cởi bỏ trói buộc của Ẩn Linh thuật, tu vi Trúc Cơ trung kỳ đỉnh cao không còn bị che giấu nữa.
"Tướng mạo, khí tức cùng tu vi đều khác trước một trời một vực."
“Cứ thế này thì các tu sĩ khác căn bản là sẽ không thể liên tưởng đến mình được.”
“Cộng thêm thế cuộc trước mắt, số người có ý định đục nước béo cò cũng không phải là ít.
“Thế này là tương đối ổn thoả rồi.”
Lưu Ngọc nhìn bộ dáng hiện tại của mình trong Thuỷ Kính, không khỏi gật đầu hài lòng, sau đó phất tay xua tan Thuỷ Kính.
Tiếp theo, hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, dốc toàn lực khống chế Dung Hoả đao, phi độn thẳng về hướng mục tiêu.
…
Linh Dược viên Càn Xương cách Thiên Cung thành khoảng hai trăm dặm, cách sơn môn Bạch Vân Quan tám trăm dặm, là một Dược viên cấp bậc Trúc Cơ cực kỳ quan trọng của Bạch Vân Quan.
Ít nhất cũng phải tương đương với Nguyên Dương tông. Linh Dược viên xếp hàng thứ năm trong cấp Bính, tầm quan trọng không phải loại bình thường đâu.
Chắc chắn không phải dược viên xếp hạng mười sáu trong Bính cấp như lúc Lưu Ngọc còn đóng giữ ở Nguyệt thành có thể so sánh được. Lực lượng tu sĩ đóng giữ ở đó thì không cần phải nói nhiều, nhất định là cực kỳ mạnh.
Chỉ là theo thế cục hiện nay, lực lượng đóng giữ trong đó còn giữ lại được mấy phần đã coi như đáng để suy nghĩ sâu xa rồi.
Phường thị Vĩnh Thái cách Thiên Cung hành khoảng một ngàn dặm, với tốc độ bay của Dung Hoả đao chỉ mất có một canh giờ là có thể nhìn thấy toà tiên thành khổng lồ này thấp thoáng phía xa.
Từ xa Lưu Ngọc đã có thể trông thấy hình dạng của tiên thành cùng đại doanh của tông môn. Chỉ là lúc này trong đó lại yên ả lạ thường.
Yên tĩnh đến đáng sợ, giống như đêm trước khi bão táp mưa giông ập đến.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi khống chế tia sáng lách qua từ rất xa, sau đó dùng Thần thức quan sát cẩn thận nhưng tốc độ bay lại không hề chậm lại một chút ào.
Chuyến này hắn không định báo cáo với tông môn về hình huống hặp phải lúc làm nhiệm vụ nên tất nhiên là sẽ không mon men lại gần.
Bên trên Dung Hoả đao, trong đầu Lưu Ngọc hiện lên thông tin về ‘Linh Dược viên Càn Xương’, sau đó cong cong quẹo quẹo hướng về vị trí đó.
Sở dĩ hắn không đi thẳng một mạch là vì sợ gặp phải tu sĩ khác, bị họ đoán ra mục đích thật của mình rồi làm hỏng đại sự.
Chỉ là hơn hai năm chiến loạn, lòng người trong Yến quốc sớm đã bàng hoàng, đại đa số tu sĩ đều lo lắng đến chuyện làm thế nào để bảo mệnh, làm gì có ai nghĩ nhiều như vậy chứ?
Cứ xem như có một số người dụng tâm kín đáo thì cũng khó mà sinh ra bất kỳ ý nghĩ lạ lùng nào.
Không có gì khác, chỉ đơn giản là vì tu vi của chính Lưu Ngọc đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong
Linh áp quanh người hắn cực kỳ cường đại, còn mang theo sát khí nồng đậm. Lại thêm uy thế của Dung Hoả đao cũng không hề có ý thu liễm lại.
Nhìn sơ cũng biết là loại người có thực lực siêu mạnh, dáng vẻ không hề dễ chọc.
‘Cọng rơm cứng’ như vậy, dù là tu sĩ chuyên nghề ghiết người cướp bảo cũng sẽ không liệt hắn vào danh sách mục tiêu.
Nếu không sẽ rơi vào tình cảnh đả thương địch một ngàn thì tự tổn thương mình tám trăm, không đáng giá một tí nào.
Lưu Ngọc triển khai toàn bộ tốc độ bay, lao thẳng đến Thiên Cung thành. Hắn phi độn thêm hai khắc đồng hồ nữa, khoảng cách đến Linh Dược viên Càn Xương chỉ còn ba, bốn mươi dặm.
Nhưng ngay thời điểm chỉ còn ba mươi dặm, tia sáng phi độn của hắn chợt dừng lại.
“Có dao động của việc đấu pháp, hình như là ở vị trí Linh Dược viên Càn Xương.”
“Hẳn là có tu sĩ không hẹn mà trùng hợp với suy nghĩ của mình, đã thế còn nhanh chân đến trước rồi à?”
“Thú vị đấy.”
Trong đầu Lưu Ngọc lập tức hiện lên những suy nghĩ này. Sau đó khoé miệng hắn khẽ nhếch lên, khống chế tia sáng phi độn hạ xuống dưới.
Linh Giác nhạy bén hơn tu sĩ bình thường rất nhiều khiến hắn dù cách mục tiêu ba mươi dặm nhưng vẫn có thể phát hiện được dấu vết dao động của đấu pháp.
Sau khi hạ xuống, "Ẩn Linh thuật " cũng thuận thế vận chuyển, thu liễm tất cả dao động của bản thân lại.
Lưu Ngọc gia trì cho mình thêm một cái ‘Ngự Phong thuật’, lặng yên không một tiếng động lần mò đến vị trí của Linh Dược viên Càn Xương.
Nếu đã có tu sĩ thi triển đấu pháp, tất nhiên là hắn không thể tuỳ tiện mò đến rồi. Chứ không mà sơ sẩy một cái là sẽ biến thành mục tiêu chung của cả hai phe.
Đến lúc đó, cho dù có toàn thân chạy ra được thì cũng khó mà hoàn thành mục tiêu của mình được. Hành động lần này liền xem như công cố, tay trắng trở về.
“Bang! Bang!”
“Rầm! Rầm!”
Khoảng cách rút gắn lại, từng đợt âm thanh đấu pháp nhỏ xíu cũng liên miên bất tuyệt truyền vào trong tai.
"Xem ra đôi bên giao chiến rất kịch liệt nha."
Lưu Ngọc tự lẩm bẩm, lúc di chuyển càng cẩn thận hơn mấy phần.
Tất nhiên là hắn hi vọng đôi bên đánh nhau càng kịch liệt càng tốt. Nếu thế nói không chừng bản thân còn có cơ hội ngồi không hưởng lợi, không cần tốn nhiều sức đạt được mục đích.
Ba mươi dặm, hai mươi dặm, mười lăm dặm...
Lúc khoảng cách giữa Lưu Ngọc và chỗ kia chỉ còn khoảng mười lăm dặm, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ tình huống ở hiện trường. Kết quả cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hai bên kịch chiến say sưa, tiếng pháp khí, pháp thuật nổ ầm ầm như sấm bên tai.