Một bên là tu sĩ mặc đạo bào, dựa vào trận pháp để bảo vệ Linh Dược viên. Đây chắc chắn là tu sĩ đóng giữ địa điểm tài nguyên của Bạch Vân Quan.
Một bên khác thì mặc đủ loại y phục, muôn hình vạn trạng, thậm chí còn có người lộ cả ngực sữa. Nhìn qua giống một đội quân tản mạn, vì lợi ít mà tạm thời kết hợp với nhau.
Phe phòng thủ có sáu tu sĩ Trúc Cơ, chỉ có thể dựa vào trận pháp thủ vững Linh Dược viên.
Chỉ là trong mắt Lưu Ngọc, e là trận pháp này đã đạt đến nhị giai cực phẩm, đủ để kiên trì một thời gian rất dài.
Phe tấn công có chừng chín tu sĩ Trúc Cơ.
Nhưng giữa bọn họ không có tin tưởng nên không thể xuất ra toàn lực, rề rề rà rà mãi vẫn chẳng thể công phá được trận pháp.
Điều này đã cho tu sĩ Bạch Vân Quan cơ hội thở dốc. Chỉ dựa vào trận pháp cùng mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ trợ giúp, căn bản là không có xu thế sẽ bị công phá.
Tu sĩ hai bên người có tu vi cao nhất đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong, ngay cả Trúc Cơ hậu kỳ cũng có hơn ba người.
Chẳng qua trình độ của bọn họ còn lâu mới đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong, dựa vào cấp bậc Lưu Ngọc tự phân chia, cao nhất cũng chỉ đến cấp độ ‘Tinh Anh’ mà thôi.
Nếu đơn đả độc đấu, hắn đủ tự tin mình có thể dùng thủ đoạn sấm rền gió cuốn chém giết đối thủ. Dù có đối diện với tình cảnh bị bốn, năm người vây công thì cũng không có gì phải sợ hãi.
Chẳng qua bây giờ hiện trường có đến mười lăm tên tu sĩ Trúc Cơ, chắc chắn không thể vọt thẳng vào đó được rồi.
“Tán tu à?”
Suy nghĩ thoáng lướt qua đầu Lưu Ngọc, sau đó hắn lại khẽ lắc lắc.
Chín tên tán tu Trúc Cơ kỳ đang tấn công, nhìn bên ngoài có vẻ như đang chiếm ưu thế nhưng khi chiến đấu lại rất khó dốc hết toàn lực.
Cứ tiếp tục như vậy, căn bản là không cách nào công phá được trận pháp.
Bởi vì kẻ địch của bọn họ không chỉ có tu sĩ Bạch Vân Quan, mà còn cả người ‘phe mình’ nữa.
Vì lợi ích mới liên với nhau thì cũng sẽ vì lợi ích mà trở mặt thành thù. Bọn họ nhất định phải giữ lại một phần thực lực, đề phòng ‘đồng bọn’ bên cạnh.
Lưu Ngọc bí mật quan sát một lát, nhạy bén nhìn rõ tình huống vi diệu của cả hai bên.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cứ tiếp tục như vậy thì đám tán tu này sợ là sẽ công cốc, tay trắng trở về thôi.
Ánh mắt Lưu Ngọc vừa chạm vào đã thu lại, không dừng lại quá lâu trên người bất kỳ tu sĩ nào.
Linh Giác của tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã đủ nhạy bén, nếu nhìn quá lâu rất có thể sẽ bị phát hiện ra.
Chẳng qua nếu không thể dùng mắt quan sát thì hắn vẫn có thể vận dụng Thần thức mà.
Dựa vào sự huyền diệu của "Tồn Thần diệu pháp", cộng thêm thành tựu hiện tại của Lưu Ngọc về mặt Thần thức thì việc giấu diếm Linh Giác của tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không khó khăn gì.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn vừa rục rích là Thần thức đã yên lặng tràn ra.
Chỉ trong vòng nửa hơi thở đã bao trùm toàn bộ khu vực xung quanh Linh Dược viên Càn Xương.
Có chăng là do nửa đường mới nhúng tay vào, thế nên Lưu Ngọc tính quan sát một lát rồi tính toán sau.
Dù sao thì bản thân hắn ở trong tối, ở một mức độ nào đó thì chính là đã chiếm thế chủ động.
Trúc Cơ đỉnh phong bên phe tán tu là một ông chú trung niên mặt có râu quai nón, thân hình cường tráng nhưng lại cởi trần trùng trục.
Làn da hắn ta có màu đồng cổ, khiến người ta có cảm giác rất chi là dũng mãnh hung hãn.
Người này điều khiển một món Linh khí giống như là Tam Xoa Kích, uy thế không nhỏ, có vẻ đã đạt đến cấp bậc thượng phẩm. Người này đang liên tục tấn công vào trận pháp bảo vệ Linh Dược viên.
Chỉ tiếc là mỗi lần đều tốn công vô ích, luôn bị một món Linh khí Hắc Luân cản lại.
Toàn bộ Hắc Luân này đểu tản ra màu sắc u tối, vòng ngoài cò gắn đầy lưỡi đao lấp loé ánh sáng sắc lạnh. Đây cũng là một món Linh khí thượng phẩm.
Phòng thủ của Linh khí Hắc Luân kín mít không một kẽ hở. Không cầu công lao chỉ cầu không thất bại, khiến tu sĩ râu quai nón vô cùng buồn bực nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Mà tu sĩ ngự trên Linh khí Hắc Luân chính là người có tu vi cao nhất trấn thủ nơi này, một đạo nhân mặc áo bào đen.
Người này rõ ràng là có kinh nghiệm đấu pháp cực kỳ phong phú, sử dụng Linh khí tất có kết cấu. Giữa một đám chiêu thức rập khuôn, Lưu Ngọc nhìn mà thấy hai mắt như đang toả sáng.
“Tống Hạo Thương.”
Lưu Ngọc nhìn đến đây, liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của đạo nhân mặc áo bào đen.
Người này tên là Tống Hạo Thương, chính là tu sĩ Trúc Cơ kỳ kiệt xuất trong Bạch Vân Quan. Hai mươi năm trước, tu vi của hắn ta đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong.
Tuy không phải hạt giống Kim Đan của Bạch Vân Quan, so với ‘Tử Vân đạo nhân’ thì còn kém xa tít tắp nhưng có thể tu luyện đến Trúc Cơ đỉnh phòng thì cũng không phải loại người vô danh.
Tư liệu của những tu sĩ Trúc Cơ nổi danh ở Yến quốc đã bị Lưu Ngọc ghi nhớ trong đầu từ lâu rồi, cho nên mới vừa nhìn đã nhận ra được ngay.
Ngược lại là tên tán tu râu quai nón kia, trong tư liệu lại không có ghi chép nào.
Nếu không phải là do người này ẩn giấu quá sâu thì chính là từ quốc gia khác mò đến làm ‘rồng qua sông’, muốn nhân dịp đại loạn để vơ vét tài nguyên tu luyện
Có câu ‘tường đổ mọi người đẩy’, hạng người nịnh nọt ở Tu Tiên giới này nhiều vô số kể.